Chương 62: Trẻ nhỏ có gan lớn 7
Cũng may những lời này không bị mấy người Khương Việt nghe được, bằng không bọn họ thật sự muốn khóc ngất trong WC mất.
Đúng là hai đứa ngốc mà.
“Bọn họ không phải tiên nữ, nơi này cũng không phải tiên giới, càng không phải yêu giới. Bảo Sơn tổng kết.
Bảo Châu gật đầu. Lúc đầu cô bé vốn không có gì tò mò đối với nơi này, cũng bởi vì cô bé đã quá quen thuộc với núi rừng rồi. Nhưng hiện tại không giống, nếu đã biết nơi này có sự kỳ quái, Bảo Châu lại thấy hứng thú với nó. Cô bé nói: “Anh ơi, em ra đó nhìn xem một chút, được không anh?"
Cô bé giơ lên một ngón tay bé xíu, nói: “Em không đi xa đâu?
Bảo Sơn nghiêm túc: “Phải ở trong tầm mắt của anh.
Tiểu Bảo Châu lập tức gật đầu: “Được được.
Mỗi lần bọn nó lên núi đều vội vội vàng vàng nhặt nấm, chưa bao giờ cẩn thận nhìn xem cả. Bảo Châu đi vòng quanh một lúc, phát hiện cây cối nơi này thực sự rất xum xuê tươi tốt. Nhà cô bé ở ngay bên kia, nếu trên núi có trái cây như lê hay đào thì chỉ cần một giây thôi là đã bị đám trẻ con hái sạch trơn luôn rồi.
Không giống bên này đầu.
Cô bé đem bàn tay nhỏ tạo thành ống nhòm, nhìn được xa hơn một chút cảnh vật xung quanh, còn thấy được cả một cây sơn tra trong núi nữa.
Lại nhìn vào sâu thêm một chút, tựa hồ còn có...... lê?
Tiểu Bảo Châu vui sướng, quay đầu lại nói cho anh bé: “Núi bên này có thật là nhiều thứ tốt, anh ơi, em cảm thấy năm nay chúng ta có thể mập hơn một chút rồi."
“Mấy người chị Khương sắp tới rồi đó, anh nhìn thấy bóng dáng của họ rồi.
Bảo Châu nhìn khắp xung quanh, Bảo Sơn cũng nhìn khắp xung quanh.
Hai đứa nhóc ghé đầu vào cùng nhau nhìn. Từ phía xa, Khương Việt đã nhìn thấy hai cái đầu nhỏ trên đỉnh núi, cô vẫy tay với bọn nhóc rồi nói thật to: “Chị tới rồi nè!"
Phía sau cô còn có ba người bốc vác. Bốc vác số 1 là Hứa Đình, bốc vác số 2 là em trai cô Khương Lãng, bốc vác số 3 là anh em tốt của Khương Lãng, Trần Khả Ngôn.
Ba người mang theo bao nhiêu là túi to túi nhỏ, người không biết còn tưởng rằng mấy người này đang đi chạy nạn ấy chứ.
Vì phải mang theo nhiều đồ như thế nên ba người phải tốn sức chín trâu hai hổ mới lên được đến đỉnh núi. Nói thật, tuy rằng đã được nghỉ ngơi ba ngày, nhưng lên núi vẫn mệt như cũ. Khương Việt không cầm đồ nên không thấy mệt, cô cứ thế bước đi khiến cho ba người kia đuổi theo tới nơi đã mệt đến thở dồn dập.
Khương Lãng nhìn hai đứa nhóc rồi chào hỏi: “Hai bạn nhỏ, còn nhớ anh không? Là anh trai siêu anh tuấn siêu lãng tử đây này.
Tiểu Bảo Châu gật đầu.
Tiểu Bảo Sơn ở một bên khẽ bĩu môi, cảm thấy cái anh này thật tự luyến.
“Ái chà, hai em hái được nhiều nấm như vậy sao?"
Mấy người vây xung quanh giỏ nấm nói: “Đây là nấm gì thế?"
“Sao tôi không biết nhỉ?"
“Cái này ăn ngon lắm, tôi đã từng ăn rồi"
Khương Việt cười: “Nhiều chủng loại như vậy mà các em đều biết, thật là lợi hại.
Tiểu Bảo Châu được khen ngợi, khóe miệng cong lên, vui vẻ nói: “Em cùng anh của em đều rất giỏi nhé, chúng em đã có thể giúp mẹ làm được nhiều việc rồi.
“Hai đứa bé thật hiểu chuyện. Khương Việt cười: “Nếu đã ngoan như vậy, chị khen thưởng hai đứa nhé"
Bảo Châu nháy mắt, lắc đầu nói: “Không cần"
Khương Việt bật cười, nói: “Ha ha ha ha chị nói đùa mà. Cho dù em ngoan hay không ngoan, chị vẫn sẽ đưa cho em"
Cô cầm một túi nilon to đưa cho Bảo Châu, nói: “Cầm lấy này, cho em Sau khi nói xong vẫn thấy cô bé đứng im tại chỗ không động đậy, cô liền quay sang cậu bé, nói: “Nhóc, em cầm lấy đưa cho em gái em đi.
Bảo Sơn lắc đầu: “Em không thể tùy tiện lấy đồ vật của người khác"
Khương Việt nhìn chăm chú hai đứa nhỏ kiên cường này. Sau đó cô chống nạnh, nói: “Hai em có chuyện gì vậy? Sao có thể không nghe lời chị chứ? Hai đứa nhìn xem, hai đứa chuẩn bị cho bọn chị nhiều nấm như vậy, chúng ta chẳng qua mới đưa lại cho hai đứa một chút đồ vật mà thôi. Chẳng lẽ chúng ta cứ mặt dày đi chiếm lợi từ hai đứa nhóc con các em hay sao? Chúng ta không còn cần mặt mũi nào hả? Cho nên, chúng ta là trao đổi hợp lý, hiểu không? Hai đứa các em là bạn của bọn chị, không cần khách khí. Nên khách khí phải là bọn chị mới đúng"
Bảo Châu mấp máy miệng, rầu rĩ vâng một tiếng.
Không học tập, sẽ không tính toán, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Bởi vì, bọn họ thật sự sẽ không để ý!
Khương Việt nói: “Chị còn chuẩn bị gạo cho các em này. Nhà em có nhiều người, chị cũng mang theo nhiều gạo, như vậy có thể ăn được thật lâu"
Bảo Châu nghiêm túc: “Em thích ăn nhất.
Khương Việt: “Được được được, em thích ăn nhất"
Cô nói: “Lần này mấy người chúng ta khiêng lên hai túi gạo, một túi bột mì, còn có một thùng dầu. À đây, túi này là phôi nấm chị chuẩn bị cho em. Chị không chuẩn bị quá nhiều, tổng cộng chỉ có sáu cái. Chị không biết trồng nấm, nhưng mà chị đã in cách thức trồng từ trên mạng xuống rồi. Thấy không? Có đóng dấu đây này. Em mang về đưa cho người lớn trong nhà, rồi sau đó cứ làm theo trên này là được. Nếu có thể nuôi chúng được thì chị lại giúp em chuẩn bị thêm, nếu không được thì coi như để luyện tay.
1035 chữ