Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 61: Trẻ nhỏ có gan lớn 6

Chương 61: Trẻ nhỏ có gan lớn 6


Cô bé chạy thật nhanh đến, nhìn thấy mặt Bảo Sơn đầy vẻ chấn kinh sợ hãi: “Em đừng tới đây!"
Vừa quay đầu lại, Tiểu Bảo Sơn ngây dại.
Nhóc nói lắp: “Sao sao sao, sao có thể!"
Bảo Châu khó hiểu: “Sao cái gì cơ?"
Cô bé mở mắt thật to, bím tóc nhỏ đung đưa, giọng lanh lảnh kêu: “Anh trai!"
Bảo Sơn kéo Bảo Châu lại, nói: “Nơi này......"
Bàn tay nhỏ của Bảo Sơn chỉ vào sơn động, Bảo Châu hỏi: “Nơi này như thế nào?"
Cô bé cảnh giác nhíu mày, hỏi: “Có rắn sao? Hay là có sói? Chắc sẽ không...... chắc sẽ không có hổ đâu chứ?"
Bảo Sơn: “Không phải, không phải..."
Cậu nhóc gãi đầu nói: “Nơi này là sơn động"
Bảo Châu: “A?"
Cô bé há miệng thật to, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nơi này vốn dĩ chính là sơn động mà, chúng ta không phải đi qua rất nhiều lần rồi sao? Anh, làm sao vậy?"
Cô bé có chút không hiểu hôm nay anh mình sao lại kỳ lạ như vậy chứ.
Bảo Sơn kích động kéo cánh tay Bảo Châu, lại nói: “Chính là vừa rồi nơi này là vách núi, không có sơn động"
Bảo Châu: “Gì?"
Khuôn mặt cô bé đầy vẻ mê man.
Bảo Sơn: “Thật sự, nơi này vừa rồi đều là những tảng đá to, là vách đá, không phải sơn động"
Cậu nhóc hoảng sợ nói: “Em nói xem, có phải có gì kỳ quái hay không?"
Bảo Châu đưa bàn tay nhỏ ra, sờ vào sơn động, sau đó cô bé bước thẳng chân vào, ngẩng đầu: “Anh nhìn này! Là sơn động thật đấy"
Bảo Sơn nói năng lộn xộn: “Không phải, vừa rồi không phải như vậy, là đột nhiên thay đổi, không biết vì cái gì mà thay đổi. Như vậy cũng quá dọa người rồi, ít ra chúng ta không thể, anh cảm thấy..... Cậu nhóc cũng không biết chính mình đang nói gì nữa, bối rối gãi đầu, kiên định lôi kéo Bảo Châu, nói: “Chúng ta trở về, chúng ta cùng nhau trở về ngay đi. Nơi này quá nguy hiểm” Tiểu Bảo Châu tới gần anh trai, dựa đầu vào thật gần. Cô bé đột nhiên duỗi tay, dùng sức nhéo một cái trên mặt Bảo Sơn khiến cậu nhóc kêu lên: “Á, đau!"
Bảo Châu: “Đó, anh xem, anh đau kìa, vậy không phải nằm mơ. Anh thế nào lại nói mê sảng vậy chứ"
Bảo Sơn: “Nhưng mà......"
Bảo Châu: “Anh"
Cô bé nghiêm túc nói: “Anh có thấy chúng ta thiếu lương thực không?"
Bảo Sơn liền trầm mặc, hai đứa bé cùng thở dài.
Tiểu Bảo Châu nói: “Đi, chúng ta cùng chờ chị Khương, quần áo để lần sau lại lấy"
Bởi vì một chút nhạc đệm này, hai đứa bé không còn tâm tư làm gì khác, chỉ ngồi xếp bằng trên tảng đá. Tiểu Bảo Sơn không nhịn được, nói: “Anh lại đi xem lại một lần"
Bảo Châu: “Đừng đi nữa.
Bảo Sơn nghiêm túc: “Anh muốn biết rõ ràng"
Cậu nhóc vội vàng chạy trở về. Bảo Châu nghiêng thân mình, không nhúc nhích.
Bảo Sơn chạy thật nhanh. Lúc quay lại, sắc mặt nhóc tái nhợt: “Là vách đá.
Bảo Châu đứng dậy: “Vậy đến lượt em Tiểu Bảo Châu thịch thịch thịch chạy tới, là sơn động.
Sau đó Tiểu Bảo Châu trở về, nhìn anh, nói: “Anh thật sự nhìn ra vách đá hả?"
Bảo Sơn nghiêm túc, nói: “Anh không nói dối"
Bảo Châu gãi gãi đầu: “A, vậy em là một đứa trẻ thích nói dối"
Tiểu Bảo Sơn vội vàng nói: “Em cũng không phải đứa trẻ thích nói dối. Lúc nãy em chỉ là nghĩ cách để hai đứa rời đi nên mới nói dối. Em là đứa bé ngoan"
Cậu nhóc nhìn về phía em gái cười lấy lòng, lại bắt lấy tay cô bé, nhẹ nhàng lay động: “Chúng ta đều là trẻ ngoan, nhưng mà...... vì sao em đi qua thì là sơn động, mà anh đi qua lại là vách đá chứ?"
Bảo Châu lắc đầu, không thể lý giải.
Tiểu Bảo Châu: “Chúng ta đều là trẻ con, sao có thể giải thích rõ ràng được?"
Cô bé nhìn trái ngó phải, nói: “Trách không được người trong thôn không ai phát hiện ra bên này.
Tiểu Bảo Sơn: “Bên này kỳ quái như vậy, một khi có nguy hiểm......"
Bảo Châu nghiêm túc: “Em không muốn bị đói.
Bảo Sơn gắt gao nắm lấy tay em gái, nói: “Anh ở đây cùng em, cái gì cũng không sợ"
Hai đứa bé nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Người lớn mới phải nghĩ nhiều, bọn chúng chỉ là trẻ con, không cần thiết phải cố gắng suy nghĩ quá nhiều.
Tuy rằng phát hiện ra có điểm không hợp lý, nhưng hai đứa nhóc đều nhanh chóng tự thuyết phục chính mình, với chúng, đói mới là nỗi sợ hãi lớn nhất. Chẳng qua đã biết nơi này kỳ quái như vậy, cô bé lại rất lớn gan, bình tĩnh nói: “Em lại qua chỗ lúc nãy nhìn xem Bảo Sơn:
99Bảo Châu nghiêng đầu, dịu dàng hỏi: “Anh ơi, anh nói xem đây là nơi nào? Tiên giới sao?"
Bảo Sơn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, lập tức đáp: “Khẳng định không phải Cậu nhóc tuy rằng có chút sợ, nhưng thân là con trai đầu đội trời chân đạp đất, em gái còn không sợ, nhóc cũng không thể sợ.
“Tiên nữ không phải đều sẽ bay trên mây, lượn trên trời hay sao. Em xem, chị Khương mỗi lần lên núi đều mệt đến nỗi hận không thể nằm trên mặt đất, chắc chắn chị ấy không phải tiên nữ đâu"
Tuy rằng cậu nhóc không biết tiên nữ là cái dạng gì, nhưng khẳng định trông sẽ không giống như chị Khương và chị Hứa.
Cậu còn nhỏ, nhưng đừng nghĩ dễ dàng lừa gạt được cậu nhé.
Cậu đã nghe qua rất nhiều chuyện xưa, phàm là tiên nữ đều sẽ bay trên mây, lượn trên trời.
Hai người chị Khương đều rất bình thường mà.
Không hề có khí chất giống như tiên nữ tí nào.
1094 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất