Chương 65: Chương 65
Tiểu Bảo Châu: “? ??"
Khương Việt: “Chính là lần trước khi chúng ta chia tay, em nói cái kia...... Khụ khụ, ba chữ nhé"
Khương Lãng xen mềm trêu chọc nói: “Em yêu chị?"
Khương Việt một chân đạp qua: “Em thích xen vào không đúng không? Lăn ra kia, không phải cái này"
Hàng mi dài của Tiểu Bảo Châu khẽ chớp chớp. Cô bé ngẫm nghĩ, hơi nghiêng đầu, bím tóc nhỏ lay động, dịu dàng nói: “Con nhện tinh ư? Có phải không chị?"
Khương Việt búng tay một cái, đắc ý nhìn em trai, cười ha hả: “Nghe được chưa? Em gái đáng yêu nghĩ chị là yêu tinh” Khương Lãng: “? ??"
Trần Khả Ngôn trợn to mắt.
Khương Việt hất cằm, cao ngạo cười: “Nghĩa là người đẹp đó.
Khương Lãng: “..."
Hắn chân thành nhìn cô bé, cảm thấy quả nhiên là trẻ con ở trong núi, chưa thấy qua chuyện đời.
“Kỳ thật......"
Khương Việt đánh gãy: “Không có kỳ thật gì hết, chị chính là yêu tinh đẹp nhất.
Đám người trưởng thành xung quanh trong mắt đều là mê mang: “....."
Thôi được rồi, chị vui là được.
Nhưng mà, ý nghĩa của từ này thật sự không phải dùng để nói về vẻ đẹp đâu. Khương Việt: Mình đúng là người đẹp!
Người nghèo chợt trở nên giàu có.
Thích Ngọc Tú chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày câu thành ngữ này có thể ứng nghiệm ở trên nhà mình.
Nếu hỏi cảm giác đột nhiên trở nên giàu có, nó là loại cảm giác gì, Thích Ngọc Tú chỉ muốn nói rằng đó là cảm giác cực kỳ hoảng hốt.
Đúng vậy, suy nghĩ của người lớn luôn khác biệt với trẻ con.
Trẻ con không nghĩ nhiều được như vậy, ngược lại chúng vô cùng đơn giản mà táo bạo, cũng vô cùng đơn giản mà vui sướng. Nhưng những người lớn như Thích Ngọc Tú lại bắt buộc phải suy ngẫm nhiều hơn, phức tạp hơn. Dưới tình huống này, tim của cô đập với tiết tấu cực kỳ dồn dập, cực kỳ khẩn trương, cực kỳ hoảng loạn.
Chẳng qua, dù cô đang trải qua loại trạng thái gì đi chăng nữa, cô vẫn nhanh chóng theo bản năng đem đồ vật cất đi kỹ càng.
Chúng chính là đồ ăn của gia đình cô đấy. Lương thực bao giờ cũng là quan trọng nhất, tất cả mọi vấn đề đều phải xếp ở đằng sau nó.
Thích Ngọc Tú đẩy ngăn tủ qua một bên, phủi tro bụi bên dưới, rồi đem phòng bí mật mở ra.
Mấy lần gần đây, hai đứa trẻ Bảo Sơn, Bảo Châu đã mang về nhà không ít đồ vật, chỉ tính riêng gạo thì đã có bốn túi, bột mì cũng có ba túi, còn cả hai thùng dầu nữa. Với lượng thức ăn này, nếu cẩn thận trộn lẫn lương thực phụ vào trong, có thể ăn được ít nhất là ba năm.
Tuy rằng trong lòng Thích Ngọc Tú tràn đầy hoảng hốt, nhưng đôi tay của cô vẫn vô cùng lưu loát đem tất cả cất vào trong.
Giấu đi, đều phải giấu đi, toàn bộ đều giấu đi.
Tuy rằng gạo và bột mì không ít, nhưng nếu có thêm một ít nữa thì lại càng tốt hơn.
Thích Ngọc Tú nhìn mấy cái túi chứa đầy lương thực, khóe miệng khẽ cong cong lên.
Dù khẩn trương, nhưng cũng rất vui sướng.
Cô lẩm bẩm tự nói: “Mấy đứa nhỏ thật sự rất giỏi giang"
“Mẹ, mẹ ơi!"
Thanh âm Bảo Châu lanh lảnh truyền vào trong, Thích Ngọc Tú lập tức đóng cửa phòng bí mật lại, đẩy ngăn tủ trở về vị trí vốn có của nó, lúc này mới đi ra cửa. Ba đứa trẻ con đều ngồi ở nhà chính, đèn dầu hoả đặt ở giữa bàn, ba đứa bé vây quanh đèn dầu hoả - nghịch cái túi nilon.
Đúng vậy, là nghịch cái túi nilon.
Khương Việt đưa cái túi nilon đựng đồ cho bọn chúng. Cho nên trong lúc mẹ đi cất lương thực, ba đứa đem cái túi nilon ra để nghịch ngợm. Tiểu Bảo Châu cầm trên tay một cái hộp hình chữ nhật, nắp hộp đã được mở ra, trên mặt cô bé tràn đầy nét tươi cười, rồi nói: “Mẹ ơi, đây là ly nước ạ” Thích Ngọc Tú: “Ly nước sao?"
Tiểu Bảo Châu liền gật đầu, Tiểu Bảo Nhạc ở một bên càng phấn khích hơn, liên tục nói chuyện, bởi vì nói quá nhanh mà khóe miệng của nhóc liền chảy ra một chuỗi nước miếng...
Mọi người chẳng thể nghe rõ thằng nhóc này đang nói cái gì hết.
Đương nhiên, cho dù có nghe được, thì Bảo Châu cũng không quan tâm.
Đôi mắt của Tiểu Bảo Châu nhìn chằm chằm vào cái hộp, cô bé kích động nói: “Đúng vậy ạ. Nó là cái ly nước, vô cùng tinh xảo, vô cùng đẹp mắt ạ?
Cô bé gật gật đầu, khẳng định lại một lần nữa: “Con chưa từng thấy cái ly nước nào xinh đẹp như nó vậy.
Cô bé còn quay sang hai thằng bé đang ngồi ở bên cạnh, hỏi chúng: “Hai người nói xem có phải như thế hay không vậy?"
Bảo Nhạc: “Đúng đúng đúng, đẹp nhất!"
Bảo Sơn cũng cười nói, đôi mắt thằng bé cong cong lên: “Đẹp"
Thích Ngọc Tú kéo băng ghế ra rồi ngồi xuống, cầm lấy cái hộp ở trong tay Tiểu Bảo Châu. Cô mở hộp ra, liền nhìn thấy một cái ly nước màu hồng rất xinh đẹp đang nằm ở bên trong. Nếu không phải Tiểu Bảo Châu nói đây là ly nước, Thích Ngọc Tú cũng không nghĩ rằng nó là cái ly nước đâu.
Toàn thân nó có một màu hồng trong suốt, cái nắp màu trắng, thoạt nhìn vô cùng quý giá, đến nỗi không nỡ dùng tay để chạm vào.
Thích Ngọc Tú: “Cái ly này thật là đẹp......
1052 chữ