Chương 66: Chương 66
Cứ như vậy, dưới ánh đèn dầu, một gia đình chưa trải qua sự đời, tất cả đều đang đần mặt ra ngắm nhìn cái “Ly nước”.
Ly nước: Ngại quá, tôi gọi là bình giữ nhiệt nha!
Một lát sau, mọi người đều tranh nhau đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng sờ một cái vào thân bình.
“Thật đúng là đẹp mắt.
“Đúng vậy, thật sự là quá đẹp mắt"
Vốn ban đầu còn ngây thơ, mờ mịt, thì bây giờ Tiểu Bảo Châu đã hiểu rõ tầm quan trọng của tri thức.
Cô bé thực sự muốn đi học, nếu không đi học, sẽ không có tri thức, muốn nói cái gì cũng không biết nên diễn tả như thế nào hết.
Như hiện tại, cô bé cảm thấy, nếu bỏ đi câu “Thật là đẹp mắt”, cô bé sẽ không biết nên nói câu gì nữa.
“Ai, cái này...” Dĩ nhiên là mẹ của mấy đứa bé luôn làm ra phản ứng sớm nhất, cô nhìn trong túi còn có một cái hộp cùng loại, lập tức lấy nó ra, là một cái bình giữ nhiệt giống như cái màu hồng, nhưng chiếc bình này lại có màu xanh biếc.
Thích Ngọc Tú chưa hề thấy cái bình nào đẹp như cái bình này hết. Những loại đồ vật mà bọn họ nhìn thấy đều xù xì, xấu xí giống hệt như nhau, chứ chẳng có cái nào màu sắc tươi đẹp đến như thế này.
Tiểu Bảo Châu lập tức giật mình hiểu ra: “Con biết rồi, vì lần trước con có nói với chị Khương, chúng con không có đồ đựng nước uống, khi ra ngoài con luôn phải uống nước suối, cho nên lần này chị ấy chuẩn bị bình đựng nước cho chúng con sao ạ?
Tiểu Bảo Sơn gật đầu: “Nhất định là bởi lý do này rồi"
Thích Ngọc Tú chân thành cảm khái: “Chúng ta đã gặp được người tốt rồi"
Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn đều vội vàng gật đầu, chị ấy đúng thật là người tốt.
Bọn chúng đều có thể cảm nhận được sự chân thành, tha thiết của mấy anh chị ấy.
“Con nhìn xem còn có cái gì nữa hay không"
Tiểu Bảo Châu lập tức tìm kiếm, trong ánh mắt cô bé lấp lánh như có ngôi sao nhỏ: “Mấy món này hình như đều là đồ ăn được ạ"
Thích Ngọc Tú cũng tò mò qua xem, nói: “Đây là cái gì vậy?"
Tiểu Bảo Châu: “Hình như đây là điểm tâm......"
Bảo Châu không biết, cô bé chưa thấy và cũng chưa ăn qua bao giờ.
Thích Ngọc Tú kéo túi về phía mình, cô nói: “Cái túi này rất tiện dụng nhé, nhưng mà mẹ chưa thấy nhà ai dùng cả.
Lời này không sai tí nào, nếu Thích Ngọc Tú đã thấy qua thì mới là kỳ quái.
Nếu như ở thời hiện đại, túi nilon được sử dụng tràn lan, thì ở thời đại này, ít nhất cũng phải mười mấy năm sau nó mới từ từ được phổ biến.
Thích Ngọc Tú đối với cái túi yêu thích không muốn buông tay, lại vuốt ve hai cái, rồi kiểm tra đồ vật còn lại trong túi, xác định đều là những món ăn, cô nói: “Đồ ăn ngon không thể lập tức ăn sạch hết được.
Cô lại mang theo cái túi, đi về phía ngăn tủ. Mấy đứa trẻ hai mắt nhìn nhau, lại quay sang nhìn mẹ mình mang đồ ăn ngon cất vào trong ngăn tủ, khoá lại, răng rắc một tiếng, rõ ràng trên mặt đứa nào đứa nấy hiện lên vẻ buồn muốn khóc.
“Mẹ ơi......” Tiểu Bảo Nhạc nỉ non.
Thích Ngọc Tú quay đầu lại nói: “Không phải mẹ không cho các con ăn. Mà là các con đã ăn cơm chiều rồi, ngày mai lại ăn những thứ này cũng không muộn mà"
Mấy đứa trẻ lập tức gật đầu, lại vui vẻ trở lại.
Thích Ngọc Tú nhìn sang hai cái bình giữ nhiệt, nói: “Hai cái ly nước này, tạm thời các con đừng sử dụng nhé"
Tiểu Bảo Châu miệng nhỏ dẩu lên, nhưng lại không lên tiếng phản đối.
Chỉ là đôi mắt con bé cứ thèm thuồng nhìn mãi vào hai cái bình giữ nhiệt thôi. Thích Ngọc Tú nhìn bộ dạng này của con gái, cười mắng: “Mẹ cũng không phải là không cho các con dùng. Nhưng mà con nghĩ xem bây giờ con mà mang theo cái này đi ra ngoài, người ta sẽ nghĩ như thế nào? Mẹ cất đi trước đã, chờ thêm mấy ngày nữa, mẹ đi sang nhà dì cả trở về rồi lại lấy ra cho các con dùng. Đến lúc đó cứ nói là dì cả đưa cho các con. Tiểu Bảo Châu trợn to mắt, nói: “Mẹ ơi, mẹ thật là gian xảo nha.
Thích Ngọc Tú: “......
Cô dở khóc dở cười: “Có đứa bé nào nói mẹ ruột của mình như thế hay không?"
Cô vỗ vỗ cái mông của con bé, nói: “Ba đứa các con nhanh đi rửa mặt, rồi vào giường ngủ đi.
Hôm nay nhà bọn họ dùng thật nhiều dầu hoả, thế nhưng không hề đau lòng một chút nào cả.
Kỳ thật không phải là không đau lòng.
Mà là hôm nay rất vui sướng cho nên không để ý đến một chút đau lòng đó. Thích Ngọc Tú ngẫm nghĩ, qua mấy ngày nữa, khi thu hoạch vụ thu kết thúc, cô nên đi gặp mặt, rồi trực tiếp nói lời cảm ơn với mấy người kia. Nhà bọn họ đã nhận quá nhiều ân huệ của người ta rồi......
Mà Tiểu Bảo Châu gãi gãi đầu, tại sao cô bé cứ cảm thấy mình đã quên nói cái gì đó cho mẹ rồi, nhưng mà...... cô bé quá mệt, nghĩ không ra thì thôi mặc kệ nó vậy.
Tiểu Bảo Sơn thì có suy nghĩ, hôm nay mình lại lớn thêm được một ngày nữa.
Chỉ có Tiểu Bảo Nhạc là đang lẩn quẩn suy nghĩ: Ngày mai có đồ ngon để ăn hay không? Một nhà bốn người, rất nhanh đều tiến vào mộng đẹp.
1074 chữ