Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 80: Chương 80

Chương 80: Chương 80


Đại đội trưởng nhìn hai người phụ nữ, hận không thể biến sắt thành thép nói: “Đầu người mà óc heo"
Nói xong liền gào lên: “Các ngươi đến trễ một tiếng, tan tầm làm thêm một tiếng"
Sau khi giơ tay nhìn đồng hồ, ông nói: “Làm thêm một tiếng rưỡi.
Hai người khóc lóc thảm thiết.
Trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo!
Thời tiết những ngày thu hoạch vụ thu vô cùng mệt mỏi, thậm chí không ai muốn nói chuyện phiếm. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng, sẽ luôn có người tạo ra những lời đàm tiếu.
Đại đội trưởng thì không nói, nhưng người chứng kiến toàn bộ quá trình còn có người ghi điểm, lão bà này biết chuyện thì những lời đàm tiếu không thể nào dừng lại được. Cái bà ghi điểm kia vốn nổi tiếng là một cái loa phát thanh ở trong thôn.
Phải biết rằng, thời trẻ bà ấy được gọi là loa chăn bò.
Chỉ cần nghe cái biệt danh này cũng đủ hiểu.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, hai người này còn chưa trở lại làm việc, toàn bộ đại đội không người nào là không biết chuyện.
Chị dâu họ Vương và chị dâu họ Lý bắt nhím để ăn thịt, bị nhím trả thù.
Đáng sợ, thật đáng sợ.
Những người lớn tuổi cảm khái: “Thật sự là làm bậy, cả ngày làm chuyện sai trái, không có kiến thức sao?"
Còn có người nói: “Con nhím có thể tùy tiện bắt sao? Thật là không biết cái gì cả.
“Nhím là vật ôn hòa nhất trong năm vị đại tiên, lần này đúng là không tồi, xem như đây là một bài học nho nhỏ, đủ để cho hai người bọn họ biết mà sửa đổi......
“Thật là, bà Lý à, bà cũng phải quản con dâu bà đó. Dù sao cũng đừng liên luỵ người trong thôn “Không phải như vậy, chúng ta không phải là người như vậy....."
Hai chị dâu họ Lý và họ Vương nén đau trở về bắt đầu làm việc, đã bị vây quanh bởi một nhóm phụ nữ: “Nghe nói hai người các cô bị dập mông? Như thế nào rồi?"
Hai người liếc nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng, trong lòng đều cảm thấy: Người phụ nữ trước mặt này, thật là đáng giận!
“Cô nhìn cái gì?"
“Cô không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cô? Hơn nữa, tôi nhìn cô thì sao?"
Hai người này lại đánh nhau rồi......
Thích Ngọc Tú nhìn màn trình diễn giật tóc của bọn họ mà há hốc mồm, cũng may buổi chiều cô không ngồi cùng bọn họ, nếu không thì thật xui xẻo.
Hai người này đầu óc đều không được bình thường.
Nhanh chóng làm việc, sớm ngày kết giao lương thực, bọn họ có thể được phân lương.
Cô còn muốn đi công xã một chuyến, anh trai cô gửi đến 30 đồng tiền, cô còn chưa lấy ra dùng, còn một chuyện nữa, không biết chị gái cô có đổi được nguyên liệu thích hợp hay chưa......
Thật ra có một lần, cô muốn gửi cho chị gái một chút lương thực, nhưng suy đi nghĩ lại, cô đành từ bỏ ý định.
Đây là họ lén lút trao đổi cho nhau, chị gái cô thì cô có thể tin được.
Nhưng mà còn có anh rể, rốt cuộc thì trong nhà vẫn còn rất nhiều người.
Mà anh rể cô lại làm việc ở Cung Tiêu Xã, có hiểu biết rộng, trong lòng cô có chút băn khoăn không biết có nên nói ra hay không. Cắn răng hạ quyết tâm, nhưng cuối cùng cô lại đem chuyện này nuốt xuống. Ngay cả một chút ý muốn hỏi han cũng đều không còn.
Thích Ngọc Tú không nghĩ đến chuyện đó nữa, nghiêm túc làm việc.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đại đội trưởng giậm chân đùng đùng, hùng hổ xông tới, cô hơi lạnh sống lưng, ngồi thẳng dậy, tốc độ làm việc trên tay cũng nhanh hơn.......
Và tất nhiên, hai người bọn họ đều bị đại đội trưởng trừ công điểm hôm nay.
Không chỉ bị trừ công điểm, mà còn bị chửi cho một trận.
Thích Ngọc Tú: Nhìn đi, không làm chuyện quang minh chính đại thì sẽ có kết cục như này.
Cô liếc mắt nhìn hai người phụ nữ đầu óc không bình thường kia rồi âm thầm cảm thấy đồng tình. Có điều cảm giác này chỉ đến tối là đã tiêu tan sạch. Bởi vì Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu đã kể hết mọi chuyện cho Thích Ngọc Tú nghe.
Thích Ngọc Tú: “Chết tiệt, dám bắt nạt con gái tôi, cái bà Vương này cũng thật to gan.
Thích Ngọc Tú nghĩ tới chuyện buổi sáng bọn họ cho rằng cô mách lẻo, không cần phải hỏi, chắc chắn là bởi vì chuyện đó mà ghi hận trong lòng. Tuy rằng cô không bắt được điểm yếu, nhưng Thích Ngọc Tú cảm thấy hai người kia tuyệt đối không có ý tốt.
Vậy còn chứng cứ?
Đó là yêu cầu của công an, còn cô chỉ là một phụ nữ nông thôn, cô không cần!
“Ngày mai mẹ cho bọn họ một bài học!"
Bảo Sơn vội vàng ngăn mẹ, nói: “Mẹ, mẹ đừng kích động, hãy tìm cơ hội, chuyện như thế này vẫn nên tìm cơ hội thì hơn"
Thích Ngọc Tú: “Mẹ cho bọn họ biết mặt, cần gì tìm cơ hội, ngày mai mẹ nhéo bọn họ hai cái, kéo miệng bọn họ rộng ra, để họ biết thế nào là tốt xấu"
Người phụ nữ Thích Ngọc Tú này chính là lợi hại như vậy.
Cô xua tay, không nói chuyện với hai đứa nhỏ nữa, ngược lại liên tục nhìn đồng tiền cổ trong tay, cô suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Đem cái này...... cho chị Khương đi"
Hai mắt của Tiểu Bảo Châu lập tức mở to.
Một bên Bảo Sơn cũng đau lòng ôm lấy ngực.
Thích Ngọc Tú: “Chúng ta nhận của họ nhiều lương thực như vậy, cái này tính ra có thể bán được hai mươi đồng tiền, cho bọn họ chúng ta cũng không có thiệt.
Tiểu Bảo Châu: “Nhưng mà lương thực là lấy nấm đổi"
Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Nấm làm sao đáng giá như vậy? Là họ muốn giúp đỡ các con thôi Cô đâu phải không biết điều này, nhưng vì trong nhà quá thiếu lương thực, cô đành mặt dày mà nhận lấy..... Chỉ là trong lòng vẫn tự khinh thường chính mình.
“Cho chị ấy đi."
Đưa thêm một ít tiền cho họ, như vậy cô sẽ đỡ khó chịu hơn.
1098 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất