Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 79: Chương 79

Chương 79: Chương 79


Bảo Châu tỏ vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: “Em có một chỗ tốt!"
Cô bé chạy về phía nhà vệ sinh, Bảo Sơn nhanh chóng đuổi theo. Tiểu Bảo Châu tuyên bố chắc nịch: “Cho dù có người tới trộm đồ, cũng không ai tới nhà vệ sinh.
Cô bé đập vỡ cục đá trong nhà vệ sinh, sau đó nhét tiền cổ vào giữa cục đá, nói: “Đây này, anh xem, không nhìn thấy nữa rồi.
Bảo Sơn mở to mắt ngạc nhiên nói: “Em gái thật là thông minh nha"
Bảo Châu đưa tay sờ cằm, được khen ngợi nên vô cùng sung sướng.
Hai đứa nhỏ cất giấu được đồ, sau đó vào nhà đánh thức em trai Bảo Nhạc đang ngủ trưa, bỏ em vào trong cũi rồi cõng giỏ tre đi ra cửa.
Lại bắt đầu một ngày làm việc.
Hôm nay Tiểu Bảo Châu vô cùng thuận lợi, nhưng có một số người thì lại không. Người khác ở đây chính là chị dâu họ Lý và chị dâu họ Vương. Tuy chỉ là một con nhím nhỏ, nhưng thời buổi này không có gì ăn nên người ta ăn cả động vật hoang dã. Con nhím tuy nhỏ nhưng cũng có thịt. Hai người rượt đuổi tranh giành, từ lưng chừng núi đuổi tới dưới chân núi. Lúc này những người khác trong đại đội đã sớm bắt đầu làm việc, người ghi điểm đã điểm danh, không nhìn thấy hai người phụ nữ, lập tức báo cáo với đại đội trưởng.
Nếu làm việc ở đại đội, đi muộn một chút cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng mà ở đại đội của bọn họ, những ai nghỉ mà không xin phép, đại đội trưởng một chút cũng không hề nhân nhượng. Tuy nhiên, chuyện này cũng không thể trách đại đội trưởng, ai cũng biết vào những năm sáu mấy là thời điểm mất mùa. Hiện tại là năm 66, lúc ấy mọi người đều đói, việc làm ruộng này mới là chuyện quan trọng nhất.
Cũng nhờ đại đội của bọn họ quản lý nghiêm khắc, mà đại đội mỗi năm sản xuất ra lương thực đều nhiều hơn các đại đội khác một chút. Nguyên nhân chính là như vậy, tuy rằng đại đội trưởng quản lý vô cùng nghiêm khắc, tính tình cũng tương đối tàn bạo và khó chịu, nhưng mà được đến làm ở chỗ tốt, nhiều người vẫn nhẫn nại chịu đựng.
Đặc biệt là đối với những người lớn tuổi, họ tôn kính đại đội trưởng, vì đây chính là người có thể cho họ ăn ngon.
Không có gì quan trọng hơn việc được no bụng.
Có những người lớn tuổi này ủng hộ, vị trí của đại đội trưởng ngồi cũng vững vàng hơn.
Thế nên, nếu có người nào làm sai, người ghi điểm lập tức nói cho đại đội trưởng biết, đại đội trưởng đang chuẩn bị đến nhà bọn họ tìm người, thì nhìn thấy hai người này đang tranh giành một con nhím, lại còn đánh nhau.
Thật đáng trách!
Bọn họ tranh giành một con nhím, cũng không phải là trước mặt mọi người, nhưng cuối cùng, lại không ngờ có nhiều người biết chuyện này.
Cũng thật tình cờ, hai người vừa vặn gặp đại đội trưởng và người ghi điểm.
Hai người phụ nữ này vốn dĩ đã té ngã, lại vì tranh giành một con nhím mà người này truy đuổi người kia, vô cùng chật vật.
Đại đội trưởng nhìn thấy, tức giận đến sôi máu: “Hay thật, các ngươi làm việc thì không có sức, tranh giành một con nhím đến mức đánh nhau trông chẳng khác gì đầu heo. Các người giỏi lắm, thật là giỏi!"
Đại đội trưởng tức giận đến mức đầu muốn xịt khói.
Hai bà chị dâu họ Lý và họ Vương bị chửi té tát vào mặt, cảm giác như nước miếng đều phun khắp trên mặt, nhưng vẫn bất chấp không chịu buông ra. Phải biết rằng, bắt con nhím này không phải dễ.
Bọn họ bắt con nhím mà hai tay đều nát không còn ra cái bộ dạng gì cả, chẳng lẽ lúc này lại buông tay?
Như thế không phải quá thiệt rồi sao?
Cho nên, con nhím này nhất định phải giành được.
“Các người thật không biết tốt xấu, con nhím này là gì? Đó là...... Khụ khụ!” Đại đội trưởng dừng lại, tức đến không nói được thành câu.
Ông ho khan một tiếng, nói: “Các người mau thả ra"
Hai người phụ nữ không ai chịu buông tay.
Đại đội trưởng: “Hay lắm, tôi nói mà các người cũng không nghe phải không? Các người là đang muốn chống đối tôi, tôi thấy các người......"
Ông tức giận giậm chân, chị dâu họ Lý không giữ được, con nhím lập tức rơi xoạch xuống đất.
Chị dâu họ Vương vừa nhìn thấy, liền bay nhanh đến chộp lấy, chị dâu họ Lý một tay bắt lấy, cả hai người cùng lao vào cấu xé nhau......
Đại đội trưởng: “Ngồi xuống!"
Người ghi điểm chạy như bay về phía sau, sợ bị đụng trúng.
Chị dâu họ Vương dùng sức đẩy, chị dâu họ Lý lập tức ngồi trên “mặt đất" cô ta lập tức nhảy cẫng lên và thét: “A a a...."
Cô ta ngồi trên con nhím.
Chị dâu họ Lý ôm lấy mông hét lớn.
Chị dâu họ Vương sửng sốt, ngẩn ra, chị dâu họ Lý ôm mông xoay vòng liền đụng phải cô ta "A!"
Nhím con này cũng không bạc đãi “Người có duyên"
Chị dâu họ Vương đụng trúng con nhím, cô ta thét lên chói tai rồi bò dậy, cả hai la lên “A a a” một tiếng thất thanh.
Mọi thứ tiến triển quá nhanh.
Nhanh đến nỗi đại đội trưởng và người ghi điểm không kịp phản ứng, con nhím nhỏ liền vèo vèo vèo chạy trốn...... Dứt khoát chạy mất!
Đại đội trưởng nhìn con nhím nhỏ chạy thoát mà không nói được lời nào, lại nhìn hai người phụ nữ đang la hét kia, cảm thấy có chút bất lực.
Làm sao có thể đắc tội với nhím.
Tuy nói nhím không nổi tiếng như Hoàng Đại Tiên, nhưng nhiều người cũng tôn sùng trong lòng, không dám đắc tội.
1150 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất