Chương 82: Chương 82
Tiểu Bảo Châu lắc đầu, nói: “Chị giúp nhà em rất nhiều, cái này là muốn tặng cho chị.
“Chị, nhận lấy đi. Khương Lãng lúc này mới đột nhiên lên tiếng, cậu nói: “Nếu đây là tâm ý của họ, chúng ta phải nhận lấy. Sau đó bán đi rồi mua thêm cho hai đứa nhỏ cái gì đó” Trường học có ý muốn giúp đỡ các em học tập, nhưng mà những đứa trẻ muốn đi học đều phải trèo đèo lội suối, mất rất nhiều thời gian mới đến trường. Cậu nghĩ cô bé này thích lương thực họ đưa tới như vậy, chắc là vì không có tiền và phương tiện để mua lương thực.
Như vậy chi bằng họ nhận lấy, sau đó mua đồ đưa tới đây.
“Chúng ta có thể mua cho hai đứa nhỏ thứ gì đó để bọn trẻ dùng"
Tiểu Bảo Châu vội xua tay, nói: “Không cần không cần, đây là tặng cho mọi người, chúng em không thể đòi hỏi thêm đồ gì nữa.
Chị em nhà họ Khương bật cười, nói: “Nếu em không cần, chúng ta cũng không thể ép được.
Khương Việt hỏi: “Em gái nhỏ, lần trước chị có nói với em, chị muốn gặp mẹ em. Em đã nói với mẹ chưa?"
Tiểu Bảo Châu vội vàng chạy tới: “Em có nói rồi, bây giờ mẹ đang thu hoạch vụ thu, mấy ngày nữa là nghỉ rồi, lúc đó mẹ sẽ đến.
Khương Việt gật đầu, trong lòng thầm nghĩ người ở trong núi thật sự không dễ dàng.
Cô ấy chợt nở một nụ cười, nói: “Xem này, em gái nhỏ, chúng ta đều quen thuộc như vậy rồi, chị còn chưa biết tên em? Em tên là gì?"
Bảo Châu lập tức quay đầu lại nhìn anh trai.
Hai đứa nhỏ hơi lưỡng lự một chút, nhưng thật ra bọn nhỏ đều tin đây là “bạn tốt” của mình.
Bảo Sơn kháu khỉnh đáp: “Em tên Bảo Sơn, em gái là Bảo Châu.
Khương Việt: “Bảo Sơn và Bảo Châu à?"
Hai đứa nhỏ gật đầu đồng ý, Bảo Châu nói thêm: “Em còn có một em trai, tên Bảo Nhạc"
Nghe nói như vậy, bọn họ rất ngac nhiên.
Vào những năm này, trong nhà có ba đứa con đúng là rất hiếm, lẽ nào càng nghèo thì càng sinh nhiều con?
Nhưng mà những lời này, họ đương nhiên sẽ không nói ra.
“Em còn có một em trai, sao trước nay bọn chị chưa từng thấy?"
Tiểu Bảo Châu: “Em trai em vẫn còn nhỏ lắm"
Cô bé cười tủm tỉm, nói tiếp: “Đợi nó lớn lên, là có thể dẫn nó ra đây chơi. Bây giờ em trai lúc nào cũng bị nhốt ở trong nhà. Nhưng mà em trai rất ngoan, không bao giờ khóc cả. Khương Việt mỉm cười nghe Tiểu Bảo Châu kể chuyện, cô bé này rất đề phòng người khác. Rất khó để cô bé kể chuyện trong nhà, nên cô rất vui khi nghe những điều này. Ngay sau đó, cô lại nói: “Thôi rồi, các em xem, chị không biết các em còn có em trai, chỉ chuẩn bị có hai cái áo bông à?
Khương Việt một tay kéo Tiểu Bảo Châu, một tay kéo Tiểu Bảo Sơn, nói: “Tới đây, mặc thử quần áo đi."
Cô mở bao tải ra, nói: “Xem này, chị chọn không tệ chứ?"
Tiểu Bảo Châu vừa nhìn thấy, mắt chữ A mồm chữ O.
Khương Việt rất vui vẻ: “Đẹp không?"
Khương Lãng đứng ở một bên, thầm bình phẩm mắt nhìn của chị gái.
Cậu nói: “Chị, chị có biết vì sao chị làm đỏ ra hồng không? Chính là vì mắt nhìn không được tốt. Khương Việt: “Xem đây, Phật Sơn Vô Ảnh Cước!"
Khương Lãng lập tức tránh né, đắc ý cười lớn: “Đánh không được em đâu, đồ mắt mờ"
Khương Việt tức muốn hộc máu: “Cái đồ em trai xui xẻo.
Hai chị em náo loạn cả lên, Tiểu Bảo Châu nhìn chằm chằm cái áo bông ren màu đỏ rực, hỏi nhỏ: “Cái này...... Muốn tặng cho em sao?"
Khương Việt vội vàng nói: “Đúng vậy, tặng cho em, tới đây, mặc vào thử đi.
Tiểu Bảo Châu: “Khoan!"
Cô bé cúi đầu nhìn xem bản thân, đôi tay nhỏ dính đầy bụi bẩn, nhanh nhảu nói: “Không được không được, em bẩn lắm, không thể làm do quần áo được.
Khương Việt cười: “Cái này có vấn đề gì? Quần áo vốn dĩ là để mặc, em thử một lần không có vấn đề gì đâu?
Cô vội hỏi: “Em thấy đẹp hay không đẹp?"
Bảo Châu gật đầu một cách mạnh mẽ, nói to: “Đẹp!"
Khương Việt lập tức như chim sổ lồng, đắc ý nói: “Nhìn xem, chị đã nói chị chọn nhất định là đẹp” Cô nhìn Khương Lãng, chế nhạo nói: “Mắt đàn ông mới thật sự là tệ"
Áo bông là này cô mua kỳ thật là áo lông vũ, giữ ấm tốt nhất, Khương Việt đem áo lông vũ khoác lên người cô bé, có hơi lớn một chút, dài đến mắt cá chân.
Không sao, vậy cũng tốt.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô mua quần áo cho người bạn nhỏ này. Tất cả đều chỉ ước chừng, cái này đã ở mức chấp nhận được.
Tiểu Bảo Châu bỗng biến thành một người gỗ cứng đờ, lần đầu tiên cô bé được mặc quần áo đẹp như vậy, không dám động đậy, nhẹ giọng nói: “Cho em, thật sự là cho em sao? Thật sự cho em sao?"
Cô bé cúi đầu ngắm nhìn quần áo, bộ quần áo trước ngực còn được thêu những chú thỏ xinh xắn. Trông cực kỳ đáng yêu, hơn nữa nhìn đã thấy rất ngon miệng.
Khương Việt bật cười: “Đương nhiên là cho em, em đáng yêu như vậy, không cho em thì cho ai!” Cô lại kéo Tiểu Bảo Sơn, nói: “Tới đây, nhìn xem em có thích cái này hay không"
Con gái thì mua màu đỏ, con trai thì mua màu xanh biển.
Hai cái áo lông vũ giống hệt nhau, biểu hiện của Tiểu Bảo Sơn cũng không khác gì Tiểu Bảo Châu, cậu bé cũng đứng cứng đờ, đầu cũng không dám nhúc nhích, đôi mắt lại càng đáng sợ.
Mặc dù hai đứa trẻ đều biết không nên lấy đồ của người khác, nhưng lúc này đầu óc chúng hoàn toàn không nhớ được bất cứ điều gì.
Bọn nhỏ hoàn toàn chìm đắm trong giấc mơ nhỏ bé hoang đường, hạnh phúc như đang bay bổng trên bầu trời.
1084 chữ