Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 83: Chương 83

Chương 83: Chương 83


Tiểu Bảo Sơn cúi đầu nhìn bộ quần áo mới của mình, nói: “Vịt nước.
Khương Việt: “Chỗ nào đâu?"
Nhìn theo tầm mắt Tiểu Bảo Sơn, cô rơi vào trầm lặng, chậm rãi nói: “Cái này là thiên nga Tiểu Bảo Sơn: “Thoạt nhìn vịt nước có vẻ rất ngon.
nhỏ."
Tiểu Bảo Châu vội vàng gật đầu, chỉ vào chú thỏ con của mình, nói: “Thỏ thoạt nhìn cũng ăn rất ngon.
Khương Việt:
Mọi người đều rất vui vẻ.
Khương Việt chịu đả kích, Khương Lãng và Trần Khả Ngôn cũng nở nụ cười.
Khương Việt: “Chị còn có thứ này cho các em, tới đây xem này.
Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn...... không dám ngồi xổm xuống.
Bọn trẻ mặc quần áo mới, nào dám ngồi xổm xuống?
Hơn nữa, cái bộ quần áo mới này thật sự rất ấm, mặc trên người liền cảm thấy ấm áp. Khương Việt: “Sao vậy?"
Bảo Châu: “Không dám ngồi xổm Cô bé dang rộng hai tay, lắc lắc nhẹ nhàng, nói: “Đồ mới, không thể để chúng quết đất.
Khương Lãng: “Chị, cho bọn nhỏ cởi áo lông vũ ra đi"
Cậu giúp Tiểu Bảo Sơn cởi quần áo sau đó nhét lại vào trong túi. Tiểu Bảo Sơn nhìn Khương Lãng tùy tiện làm như thế, vô cùng đau lòng.
“Còn có một túi đậu phộng sao? Đừng ném vào đó. Khương Lãng cầm lấy, xem qua một cái, rồi lại ném trở về.
Tiểu Bảo Châu gấp gáp hỏi: “Bọn em mặc vào rồi, có bẩn hay không?"
Khương Việt cười: “Đương nhiên không có"
Cô đem quần áo đặt vào trong và nói: “Lần này chị chủ yếu mang theo rất nhiều sách cho các em, các em về nhà có thể học. Nếu các em muốn bắt đầu học các từ ghép vần thì ở đây có rất nhiều thể loại. Chị còn chuẩn bị cho các em một quyển từ điển Tân Hoa. Đợi khi các em biết ghép vần có thể sử dụng tới."
Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt, tò mò nhìn rất nhiều “sách” như vậy trước mặt, cả người đều ngẩn ra.
Khương Việt mở một quyển ra và nói: “Em xem, đây là chữ a, hé miệng và phát âm a"
Tiểu Bảo Châu khó hiểu nhìn Khương Việt, Khương Việt hỏi: “Không hiểu sao?"
Tiểu Bảo Châu gật đầu.
“Chị Khương, hai chữ này là gì?"
Tiểu Bảo Châu chỉ tay về phía tờ giấy có chữ trên cái rương, Khương Việt nhìn thoáng qua, nói:
“Đây là ngày"
Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt, nói: “Ngày sao"
Khương Việt mỉm cười và nói: “Đúng rồi"
Cô bé đột nhiên xoay người, ôm lấy bao gạo giống như là một chú thỏ trắng ôm củ cải, nói: “Còn cái này, cái này cũng là ngày sao? Hai chữ này rất giống nhau.
Khương Việt mỉm cười: “Đúng vậy, đây cũng là ngày, cái này viết chính là ngày sản xuất. Các em hiểu được sao? Dù là thứ gì, đều phải có cái ngày sản xuất.
Tiểu Bảo Châu đột nhiên ngẩn ra rồi ngơ ngác, trông như một cô bé ngốc nghếch vừa khám phá ra một thế giới mới.
Tiểu Bảo Sơn cũng yên lặng, bởi vì nhóc cũng không khác gì Bảo Châu.
“Làm sao vậy?"
Tiểu Bảo Châu chần chừ một chút, nói: “Chỗ này viết là, ngày sản xuất, ngày 22, tháng 8, năm 2020?"
Khương Việt nhìn cô bé giơ ngón tay cái lên, nói: “Đúng vậy, Bảo Châu nói hoàn toàn đúng” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Châu dại ra.
Cô bé, cô bé vừa nghe được cái gì?
Lúc này, cô bé lập tức nắm lấy tay anh trai, bất kể là lúc nào, chỉ khi có anh trai ở bên cạnh cô bé mới có thể cảm thấy an tâm. Tiểu Bảo Châu nhìn anh trai đang ở cạnh bên. Lúc này cậu bé cũng không khác gì Bảo Châu, trong lòng Tiểu Bảo Sơn cũng đang có một trận sóng to gió lớn.
Ngày sản xuất, bọn nhỏ hiểu được.
Chính là ngày sản xuất, tại sao lại là năm...... 2020?
Năm?
Hàng năm?
Tiểu Bảo Sơn cảm thấy bản thân khiếp sợ đến phát điên mất rồi.
Nhưng mà, cậu bé không thể mặc kệ em gái của mình.
Tiểu Bảo Sơn nắm bàn tay nhỏ bé của em gái, cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía Khương Việt.
Khương Việt và những người còn lại lúc này cũng nhìn ra hai anh em Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu có gì đó rất lạ.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tiểu Bảo Châu không nói lời nào, không nghĩ rằng một cô bé nhỏ như thế mà lúc này đây, đầu óc lại rối tung rối mù. Thật ra, Tiểu Bảo Sơn càng cảm thấy bản thân không thể sợ hãi, nếu cậu bé sợ hãi, em gái phải làm sao bây giờ?
Cậu bé phải bảo vệ em gái thật tốt.
Tiểu Bảo Sơn ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Vậy thì, bây giờ là năm nào?"
Khương Việt bật cười thành tiếng, nói: “Bạn nhỏ của chị mơ hồ quá phải không? Hiện tại là năm 2020! Hôm nay là ngày 29 tháng 10. Cuộc sống này diễn ra thật là nhanh! Mới đó mà sắp kết thúc một năm rồi."
Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu càng siết chặt tay nhau.
Cũng may, hai đứa nhỏ ở trong núi suốt ngày chạy nhảy lung tung khắp núi đồi, đã phơi nắng đến đen rồi. Nếu không với cái sắc mặt tái nhợt này, có ai không nhìn ra chứ?
Khương Việt và những người khác thật ra đều nhận thấy hai đứa nhỏ này có cái gì đó rất lạ, nhưng không ai có thể nghĩ ra được rốt cuộc là bởi vì cái gì?
Khương Việt nhẹ nhàng vỗ vai cậu bạn nhỏ, nói: “Làm sao vậy?"
Tiểu Bảo Sơn ngẩng đầu, cố gắng tỏ ra bình thường, bình tĩnh lại rồi đáp: “Không có gì ạ?
Cậu bé hít sâu một hơi, nói: “Chị, nhiều thứ như vậy đều cho chúng em, chúng em chỉ chuẩn bị được ngần đó nấm......"
Khương Việt lập tức nói: “Các em đã cho chị cái này rồi!"
1089 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất