Dịu Dàng Tận Xương

Chương 98: Ngoại truyện 4: Trông con (2)

Quý Tranh không ngờ Quý Nhiên lại bật thốt gọi thành tiếng, anh cười thầm trong lòng, đặt nhẹ ngón trỏ lên môi con trai, khẽ nhắc nhở: “Suỵt.”

Quý Nhiên hiểu ý, quay lại nhìn ba rồi ôm chầm lấy ba.

Tuy nhiên tiếng gọi nho nhỏ đó của Quý Nhiên đã bị các bạn sinh viên trong lớp nghe thấy, bầu không khí im lặng vừa mới được Khương Cách đưa vào trật tự trước đó lập tức bị khuấy động trở lại.

“Đáng yêu quá đi! Mẹ ơi, thiên thần ở đâu ra thế này!”

“Giọng toàn mùi sữa, bé kẹo sữa, a a a tớ đi chết đây!”

“Gọi ai là mẹ? Đàn chị Khương sao? Trời ơi, tớ nhìn thấy con trai của đàn chị Khương rồi!”



Trong phòng học loáng cái hỗn loạn như mớ bòng bong, Khương Cách nhìn xuống, gõ nhẹ đồ lau bảng trên tay lên bàn. Một tiếng ‘cạch’ vang lên, mọi hoạt động khựng lại, trong nháy mắt yên lặng như tờ.

Ba năm qua đi, Khương Cách hiện giờ đã phát triển theo hướng diễn viên thực lực nhưng lưu lượng vẫn tăng vùn vụt không hề có dấu hiệu sụt giảm. Sau khi kết hôn sinh con, trên mạng không xuất hiện bất kỳ một hình ảnh nào của con trai cô, thỉnh thoảng bị các paparazzi chụp được trong nháy mắt đã bị xóa sạch sẽ.

Chồng cô ngoại trừ là một quân nhân, có vẻ như anh mới là ông chủ thật sự đứng đằng sau của truyền thông Mân Cốc nắm toàn quyền kiểm soát và định hướng dư luận, vì vậy những người muốn theo dõi cuộc sống riêng tư hiện tại của cô căn bản không có cách nào rình rập được.

Nét mặt Khương Cách nghiêm lại, các bạn sinh viên lập tức ngoan ngoãn như những chú cừu con. Khương Cách không phải là một giáo viên dịu dàng thùy mị, mặc dù xinh đẹp nhưng cô luôn nghiêm túc, so với giáo sư chính thức các sinh viên còn sợ cô hơn.

Nhưng cô chính là có một ma mực hấp dẫn như vậy, tuy sợ cô nhưng mọi người đều rất thích học những tiết được cô đứng lớp thay.

Sau tiếng ‘cạch’ kia, phòng học yên tĩnh lại, Khương Cách để đồ lau bảng lên bàn, nhưng trong lòng lại chộn rộn không yên. Tiếng gọi mềm nhũn vừa rồi của Quý Nhiên vẫn còn quanh quẩn bên tai, Khương Cách đưa tay sờ vành tai, ngước mắt nhìn ra cửa.

Bên ngoài cửa kính, Quý Nhiên chỉ để lại bóng lưng nho nhỏ, dường như cậu biết mình đã làm sai nên ngoan ngoãn nằm yên trong lòng ba. Quý Tranh hơi cúi người, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cậu như an ủi vỗ về, trên ô kính lộ ra một góc cằm của anh.

Khương Cách thu lại ánh mắt quay mặt lên bảng, ở góc độ mọi người không nhìn thấy nhẹ nhàng cong khóe môi.

Không quấy rầy Khương Cách dạy học, Quý Tranh ôm Quý Nhiên đi ra phía cửa sổ ngoài hành lang, hàng bạch dương bên ngoài cửa sổ thân vươn cao thẳng tắp, cành lá sum sê tươi tốt, giờ này tiếng ve vẫn râm ran chưa dứt, từng tiếng từng tiếng ra rả gọi mùa hè oi ả nóng nực về.

Quý Nhiên ôm cổ ba, nhìn cây bạch dương ngoài cửa sổ cất giọng non nớt: “Giống ba.”

Cây bạch dương cao vút sinh trưởng trong bùn đất, thân thẳng tắp cương trực vững chãi đứng hiên ngang giữa trời.

Góc nhìn của trẻ con thật kỳ lạ, cách so sánh hồn nhiên ngây ngô nhưng lại hết đỗi chân thực, Quý Tranh mỉm cười đang định trả lời con thì phía sau vang lên tiếng mở cửa, Khương Cách bước ra khỏi lớp.

Quý Tranh và Quý Nhiên không còn đứng trước phòng học, hai cha con đứng bên cửa sổ hành lang cách đó không xa. Lúc cô đi ra, hai cha con đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy cô, nụ cười tươi rói tức khắc nở ra.

Quý Tranh năm nay ba mươi hai tuổi, lần đầu tiên Khương Cách gặp anh là mười năm trước, so với mười năm trước, người đàn ông vẫn dịu dàng như xưa, trút bỏ đi vẻ non nớt năm nào càng trở nên điềm đạm chững chạc.

Người lính luôn có một trái tim trong sáng, dù năm tháng trôi qua, anh vẫn căng tràn sức sống như cây bạch dương vươn thẳng ngoài cửa sổ.

Ngắm nhìn chồng và con trai, Khương Cách nhoẻn miệng cười, lớp ngụy trang nghiêm nghị lạnh lùng trong lớp hoàn toàn biến mất, cô sải bước đi tới. Quý Nhiên vừa thấy cô liền cất tiếng gọi ‘mẹ ơi’. Con trai mềm mại thơm mùi sữa, Khương Cách ôm trọn vào lòng.  

Nắng hè chiếu vào mái tóc cô, trái tim Khương Cách tràn ngập ánh sáng và sự ấm áp.

Sợi tóc bên tai được vén lên, Khương Cách ngẩng đầu nhìn anh. Quý Tranh mỉm cười, áp tay vào má cô, ngón cái khẽ vuốt ve: “Tan học rồi sao?”

Hai vợ chồng cũng đã một ngày không gặp, nhưng tình cảm vợ chồng riêng tư không thể có những hành động thân mật quá công khai, cử chỉ vuốt ve nhẹ nhàng như vậy cũng là một sự âu yếm dịu dàng đặc biệt của người đàn ông.

Khương Cách khẽ nghiêng má, như có như không cọ vào lòng bàn tay anh, sau đó lắc đầu nói: “Vẫn chưa ạ. Nhưng giờ chúng ta đi thôi, nếu không lát nữa tan học mọi người sẽ vây lại.”

Những lúc chỉ có một mình, Khương Cách còn bị vây quanh, huống chi Quý Tranh và Quý Nhiên cũng ở đây.

Nghĩ tới vừa nãy sau khi Quý Nhiên gọi Khương Cách trong phòng học lập tức xôn xao, Quý Tranh hiểu ý, gật đầu rồi đón lấy Quý Nhiên. Quý Nhiên hiện giờ đã hơi nặng, Khương Cách chỉ có thể ôm cậu một lúc, nếu ôm trong thời gian dài cũng sẽ khá mệt.

Vừa được ba bế qua, Quý Nhiên nhìn Quý Tranh nói: “Con sẽ tự đi ạ.”

Phòng học ở tầng hai, Quý Nhiên tự mình đi sẽ phải bước xuống các bậc thang. Quý Nhiên lớn nhanh, độ cao của bậc thang cũng không khó đối với cậu, có điều sự phối hợp động tác cơ thể chưa tốt nên vẫn hơi khó khăn khi di chuyển xuống những nơi có độ dốc. Nhưng việc này bất quá chỉ là một bài luyện tập dành cho trẻ con, Quý Nhiên từ trước đến giờ không sợ học tập.

Nghe con trai nói vậy, hai vợ chồng nhìn nhau cười, Quý Tranh khuỵu gối thả Quý Nhiên xuống. Quý Nhiên một tay giữ chặt Khương Cách, tay còn lại nắm lấy tay Quý Tranh, bước chầm chậm xuống bậc thang. Khương Cách và Quý Tranh cũng không vội, cô nhìn đôi chân nhỏ bé của Quý Nhiên bước từng bước cẩn thận vững vàng trên bậc thang, chuyện cậu chập chững biết đi tựa hồ chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Trẻ con lớn nhanh như thổi, trưởng thành lúc nào chẳng kịp nhận ra, mẹ lúc nào cũng muốn dõi theo từng bước chân của con, nhìn con lớn lên từng ngày.

“Hôm nay A Nhiên làm gì nào?” Khương Cách hỏi.

Quý Nhiên bước xuống bậc thang, khi nói chuyện, cậu nhìn mẹ rồi mới trả lời: “Dạ, xếp hình, đọc sách, chơi trò chơi…”

Nói xong, Quý Nhiên cười rộ lên, bổ sung thêm một câu: “Nhớ mẹ.”

Trong hành lang vang vọng giọng nói non nớt của con trai, sóng mắt khẽ lay động, cô cười dịu dàng: “Mẹ cũng nhớ A Nhiên.” Nói đoạn cô ngước lên nhìn Quý Tranh: “Và cả A Tranh.”

Quý Nhiên tuy ít nói nhưng không bao giờ ngượng ngùng khi bày tỏ tình cảm với mọi người trong nhà, điều này xuất phát từ sự ảnh hưởng của Khương Cách đối với cậu.

Đang cúi đầu nhìn bậc thang – Quý Tranh mỉm cười ngước nhìn Khương Cách.

Đi cùng Quý Nhiên xuống hết bậc cầu thang, lúc một nhà ba người quay lại xe, tiếng chuông tan học cũng vừa vặn vang lên. Khương Cách ngồi ở ghế phụ, đang gửi tin nhắn tan học trong nhóm sinh viên. Tin nhắn vừa được gửi đi, trong nhóm lập tức sôi sục.

[ Sinh viên A: Đàn chị về trước! Em sẽ mách với cô Lý!]

[ Sinh viên B: Thật đáng tiếc, còn muốn ngắm con trai của đàn chị mà. (Ps. Hứa sẽ không chụp ảnh, chỉ ngắm thôi.)]

[ Sinh viên C: Anh rể đến đón đàn chị, buổi tối có hẹn hò lãng mạn chăng? Thế giới hai người không thể bị quấy rầy, bọn em có thể giúp chăm sóc bánh bao ạ.]

[ Sinh viên DEFG: Tất cả bọn em đều có thể!]



Đây không phải là lần đầu tiên Khương Cách dạy nhóm sinh viên này, thậm chí công ty của cô còn có ý định ký hợp đồng với mấy bạn trong số đó. Những sinh viên này năm nay mới lên năm nhất, tuổi còn nhỏ hơn cả Khương Đồng, sinh viên nghệ thuật lại hướng ngoại, cho dù trên lớp cô nghiêm mặt, bọn họ cũng đã quen cũng không vì vậy mà bớt thân thiết với cô.

Khương Cách tính tình lạnh lùng xa cách nhưng không có nghĩa là cô không muốn giao tiếp với mọi người. Cô rất thích nhóm sinh viên này, cô có thể dạy cho bọn họ kiến thức chuyên môn và bọn họ có thể mang lại cho cô sức sống dạt dào của tuổi trẻ. Đây cũng là lý do để cô ở lại trường trong tương lai.

Sau khi chỉnh ghế cho Quý Nhiên xong, Quý Tranh quay lại ghế lái, thấy Khương Cách đang xem điện thoại, anh cười hỏi: “Em xem gì vậy?”

“Dạ, WeChat của sinh viên.” Khương Cách trả lời một câu đơn giản.

Quý Tranh cười, khởi động xe.

Hiện tại vừa mới tan học, sinh viên vẫn chưa ùa ra khỏi tòa giảng đường. Trên lối đi trong khuôn viên trường chỉ có bóng cây loang lổ và các trụ phân cách. Mặt trời nghiêng về tây, chốc lát nữa sẽ lặn, Khương Cách nhìn những vạt nắng chiều trôi ngoài cửa sổ, nói với Quý Tranh: “Hôm nay chúng ta về nhà cũ đi anh.”

Sau khi có Quý Nhiên, sinh hoạt của một nhà ba người rất có quy luật, cuối tuần sẽ bị gọi về đại viện quân khu hoặc cư xá Sơn Diêu, nhưng một nhà ba người thỉnh thoảng cũng sẽ có những kế hoạch riêng nho nhỏ của mình.

Nghe Khương Cách nói xong, Quý Tranh nghiêng mắt nhìn cô cười, Khương Cách cũng cười, quay đầu lại nói với Quý Nhiên: “A Nhiên, hôm nay chúng ta về nhà cũ hái lê được không?”

Bây giờ là cuối tháng Sáu, sắp vào giữa hè, những quả lê trên cây lê trong nhà cũ hẳn cũng đã chín tới.

Trong nhà cũ lưu giữ rất nhiều kỷ niệm đẹp của Quý Tranh và Khương Cách thuở mới yêu nhau, lời tỏ tình của Quý Tranh, lần đầu tiên của hai người và bao tháng ngày tươi đẹp êm đềm.

Dù bây giờ số lần trở về không nhiều lắm nhưng trong lòng Khương Cách và Quý Tranh lúc nào cũng dành lại một góc dịu dàng cho ngôi nhà cũ.

Quý Nhiên vẫn còn nhớ nhà cũ, cậu đã theo ba mẹ đến đó ngắm hoa lê vào hồi tháng Ba, tháng Tư. Nhớ tới hoa lê đầy sân, Quý Nhiên ngồi trên ghế trẻ em hớn hở gật đầu.

Kế hoạch cứ như vậy được quyết định, Quý Tranh thu lại ánh mắt, mỉm cười lái xe về hướng nhà cũ.

Lúc đến nơi đã bảy giờ tối, mặt trời chưa tắt hẳn, vẫn còn một vầng sáng le lói nơi cuối đường chân trời. Quý Tranh mở cánh cổng nhà cũ ra. Mấy tháng không đến, trong sân cỏ dại mọc um tùm, cao xấp xỉ Quý Nhiên. Quý Nhiên giơ hai cánh tay, Quý Tranh bế cậu lên.

Ngoài đám cỏ dại mọc tua tủa, cây lê già cũng xum xuê trĩu quả, những quả lê chín mọng treo lúc lỉu từng chùm trên cành, trông vừa ngọt ngào vừa ngon miệng.

“Phải xử lý đám cỏ này.” Khương Cách cầm chìa khóa mở cửa đi vào phòng khách, sau đó mở toang cửa sổ để gió lùa vào. Nhà cũ thông gió và đón nắng rất tốt, trong nháy mắt hương mùa hè tươi mát đã tràn ngập khắp phòng.

“Thời gian không còn sớm, em và A Nhiên đi mua thức ăn trước đi, anh sẽ dọn xong rất nhanh.” Mọi thứ vẫn rất sạch sẽ, hai tháng trước cả nhà có ghé về ở, chỉ cần dọn dẹp sơ qua đám cỏ dại là được.

Anh nói xong, Khương cách liền đáp ‘dạ’. Quý Tranh đang chuẩn bị bắt tay vào dọn dẹp thì cô đột nhiên đi tới trước mặt anh, cô bước lại gần mang theo mùi lê thơm dịu dàng. Quý Tranh đặt tay lên hông cô, đỡ cô để cô dễ dàng tựa vào người mình.

Quý Nhiên còn đang tò mò quan sát cỏ dại ở cửa, hai vợ chồng dựa vào nhau, Quý Tranh cúi đầu nhìn cô, Khương Cách ngước mắt lên, cười tủm tỉm hỏi: “Ông Quý muốn ăn gì?”

Giọng cô nhẹ như mây, cơ thể thơm ngát mềm mại, Quý Tranh cụp mắt nhìn cô, lông mi rủ xuống phủ bóng mờ nhàn nhạt nơi mi mắt dưới.

Người đàn ông ngước nhìn con trai cách đó không xa rồi nhìn người phụ nữ trong lòng, cười yêu chiều: “Mua những món hai mẹ con thích.”

Nói xong, ánh mắt anh nhìn A Nhiên nhưng bờ môi kề sát bên tai cô, trầm thấp thủ thỉ.

“Anh ăn lê là được rồi.”

Giọng nói và hơi thở của người đàn ông giống những sợi lông tơ nhỏ cọ xát qua tai cô, Khương Cách tì trán vào vai anh nhoẻn cười.

Hiệu suất làm việc của Quý Tranh trước giờ rất cao, lúc Khương Cách dẫn Quý Nhiên đi mua thức ăn về tới, anh đã dọn xong cỏ dại trong sân còn lau chùi sạch sẽ cả phòng bếp. Cả ngày hôm nay cô không được ở bên Quý Nhiên, Quý Tranh để cô chơi với con ở bên ngoài, còn anh ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.

Hôm nay vừa tự mình đi xuống cầu thang, sau đó còn đi mua thức ăn với Khương Cách, Quý Nhiên tiêu hao không ít năng lượng nên cơm tối ăn được rất nhiều. Ăn cơm xong, Quý Tranh rửa bát đũa rồi đi ra sân.

Trời đã tối hẳn, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đen thẫm, một ngọn đèn chiếu sáng khoảng sân yên tĩnh. Dưới ánh đèn, hai mẹ con hăm hở bắt tay vào hái lê.

Chiều cao của Khương Cách chỉ có thể với tới mấy quả lê thâm thấp bên dưới, sau khi hái xong, cô bế Quý Nhiên hái thêm được mấy quả nằm cao hơn một chút, nhưng những chỗ cao phía trên, hai mẹ con không thể làm gì được.

Đang ngửa đầu tư lự, trong tầm mắt hiện lên cái bóng của người đàn ông bị ánh đèn kéo dài trong bóng cây. Anh đón lấy Quý Nhiên, dễ dàng để cậu ngồi trên vai mình.

Ba là ngọn núi sừng sững, chiều cao cũng không giống với mẹ, Quý Nhiên cảm thấy trong nháy mắt mình đã cao lên rất nhiều, những quả lê lúc lỉu trên cành thoắt cái đập vào tầm mắt.

Quý Nhiên với tay chạm vào quả lê, bàn tay nhỏ bé sức yếu không có cách nào tóm chặt được, Quý Nhiên cố rướn người tới, hai tay Quý Tranh vững vàng đỡ lấy cậu, anh nhẹ nhàng nói: “A Nhiên, đừng vội, từ từ thôi con.”

Nghe ba nói, cánh tay non nớt đang khua loạn xạ của Quý Nhiên dừng lại, cậu dừng một lúc rồi dựa theo lời chỉ dẫn của ba, hai tay ôm lấy quả lê, vặn từ bên này sang bên kia. Quả lê đối với cậu vẫn khá to, cánh tay cứ phải rướn cao gần như không còn sức.

“Cố lên con.” Quý Tranh cổ vũ.

Quý Nhiên dồn hết chút sức lực cuối cùng, hái quả lê xuống.

Lúc này Quý Nhiên vẫn không hề hiểu được những lời ba đã nói lúc sáng, nhưng sự động viên và dạy dỗ của ba mỗi khi cậu gặp khó khăn đã hình thành nên sự ảnh hưởng vô thức lên Quý Nhiên. Ba đã cho cậu một hậu thuẫn vững chắc và sự khích lệ dịu dàng, cậu ắt hẳn nên cứng cỏi kiên cường, không dễ dàng bỏ cuộc.

Quý Tranh là một người ưu tú, bất luận trong vai trò người chiến sĩ đặc công hay một người chồng, anh đều hoàn thành xuất sắc. Sau khi Quý Nhiên chào đời, anh có vai trò mới, anh cũng nhanh chóng thích nghi với vai trò này, trở thành một người cha ưu tú nhất.

Trong chuyện sinh con, Khương Cách chưa từng do dự, bởi vì có một người cha như Quý Tranh, con của bọn họ sẽ hạnh phúc và mạnh mẽ.

Quý Nhiên đưa cho Khương Cách xem quả lê mình vừa hái được, Khương Cách cười nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như nước, cô nhận lấy quả lê trên tay Quý Nhiên, khen ngợi: “A Nhiên giỏi quá.”

Ngồi trên vai Quý Tranh, Quý Nhiên háo hức hái được bốn năm quả lê, hái lê xong, sức lực của cậu tựa hồ cũng cạn kiệt. Sau khi được ba tắm rửa sạch sẽ, cậu trèo lên chiếc giường nhỏ của mình, chẳng mấy chốc đã rơi vào mộng đẹp.  

Trẻ con ngủ sâu giấc, sau khi ngủ rất khó bị đánh thức. Mà lúc cu cậu ngủ, chính là khoảng thời gian Khương Cách và Quý Tranh ở riêng bên nhau. Có con, hai người có rất ít thời gian dành riêng cho nhau, nhưng sự ngọt ngào không hề phai nhạt, trái lại vì con trẻ mà càng thêm ấm áp.

Dỗ Quý Nhiên ngủ xong, Khương Cách quay lại bàn làm việc, cô vừa tắm xong, đang soạn lại bài vở của buổi dạy hôm nay. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ vẫn chưa thể trở thành giảng viên ngay được, hiện giờ cô vẫn còn đang học.

Quý Tranh tắm xong, vừa lau tóc đi vào, nhìn thấy Khương Cách ngồi trước bàn làm việc, anh đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.

Người đàn ông tắm nước lạnh khi đi tới đem theo một làn gió nhẹ trong lành. Anh vừa ngồi xuống, Khương Cách liền chống tay lên má, nghiêng đầu nhìn anh cười. Vừa nghiêng đầu, đôi môi mềm mại và ấm áp của người đàn ông đã hôn tới.

Cho dù kết hôn đã lâu, rồi có con, nhưng sự lãng mạn mà người đàn ông dành cho cô chưa từng vơi đi một phân nào.

“Ưm.” Khương Cách bất ngờ không kịp chuẩn bị, cõi lòng tê dại nghênh đón nụ hôn này.

Nụ hôn của anh mang theo hương bạc hà thanh mát, trong làn hương thơm ngát này có sự xâm lược dịu dàng chỉ thuộc về riêng anh. Nụ hôn triền miên dịu dàng, cuối cùng, Khương Cách vốn đang ngồi trên ghế được anh ôm vào lòng lúc nào chẳng biết.

Trong phòng ngủ chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn của con trai, Khương Cách chìm trong nụ hôn, sóng mắt lóng lánh.

Nụ hôn dài kết thúc, Khương Cách thở gấp, hai tay ôm lấy mặt anh, nhoẻn miệng cười.

Nhịp tim đều đặn của Quý Tranh đập nhanh trong lồng ngực, khi Khương Cách mỉm cười, nhịp tim của anh tựa hồ lại nhanh hơn. Yết hầu trong cổ họng trượt lên trượt xuống, đôi mắt đen trong veo trìu mến mà tĩnh lặng ngắm nhìn nụ cười của người trong lòng.

Anh họa đường mày đôi mắt cô, đột nhiên nhớ đến lời Quý Nhiên đã nói hôm nay.

Nếu họ có một bé gái, con bé có giống cô không? Tính cách sẽ thế nào? Có giống như nuôi một Tiểu Khương Cách không?

Quý Tranh nghĩ đến xuất thần, bất giác mỉm cười.

“Anh cười gì thế?” Khương Cách tựa lưng vào bàn làm việc, sợ cô bị cấn, anh áp tay vào lưng cô.

Quý Tranh ôm cô, hôn ngón tay đang mơn man trên má mình: “Hôm nay A Nhiên hỏi anh, có thể có một cô em gái không?”

Quý Nhiên đang trong độ tuổi tò mò muốn khám phá thế giới, luôn có rất nhiều câu hỏi, nhưng phần lớn những câu hỏi đều được liên tưởng gợi ý từ một hiện tượng gì đó. Khương Cách bật cười: “Sao cu cậu lại hỏi như vậy ạ?”

“Hôm nay chơi ghép hình, hình ảnh trên đó là một gia đình bốn người. Có ba mẹ, anh trai và em gái.” Quý Tranh giải thích.

Chuyện chơi ghép hình này Quý Nhiên đã kể với cô trên đường đi, bộ ghép hình này là Khương Đồng mua cho cậu. Nghe xong lời của Quý Tranh, cô ngước mắt lên nhìn chồng mình hỏi: “Anh trả lời thế nào ạ?”

Quý Tranh cười: “Anh bảo để hỏi mẹ.”

Quý Tranh nói xong, không khí trong phòng ngủ thoắt cái yên bặt. Khương Cách không nói gì, cô nhìn Quý Tranh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày anh. Đầu ngón tay của người phụ nữ ấm áp như thắp lên ngọn nến trong tim anh.

“Vậy nếu em nói ‘có thể’ thì sao?”

Quý Tranh hơi ngẩn ra, đối với chuyện con cái, cả hai không có kế hoạch gì cụ thể. Một hay hai con gì cũng được, anh sẽ là người cha tốt, Khương Cách sẽ là người mẹ tốt.

Nghe Khương Cách nói xong, Quý Tranh bật cười: “Em đang ra ám hiệu cho anh hả?”

Người phụ nữ mỉm cười, ngón tay cô lướt từ đầu chân mày của anh ra sau vành tai, gõ nhẹ một cái.

“Vậy thì giờ em sẽ nói rõ.”

Nói xong, Khương Cách dán sát người vào anh, ghé bên tai anh cười thủ thỉ.

“Ăn lê không ạ?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất