Chương 4:
Mấy ngày sau đó liên tiếp, trên người tôi cứ xuất hiện những vết thương kỳ lạ: xương quai xanh và bên hông bỗng dưng có những vết bầm xanh tím, khóe môi và đầu lưỡi chẳng biết va vào đâu mà trầy xước.
Ngay cả ở khớp háng cũng thường xuyên có những vệt đỏ khó hiểu.
Hỏi Cố Mẫn Tắc, cậu ấy cũng không nói ra được là đã thấy tôi va vào đâu lúc nào.
Dù thấy kỳ lạ nhưng tôi cũng không để tâm lắm, dù sao tôi cũng thiếu kinh nghiệm sống, ngủ lại chẳng yên giấc, thường xuyên va đụng.
Sợ người khác lại nói là Cố Mẫn Tắc đánh, tôi còn cố ý mặc thêm một chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình che kín cả xương quai xanh.
Cứ như vậy, trước giờ chưa từng bị ai phát hiện.
Cho đến một lần vào giờ giải lao buổi chiều, tôi đi vệ sinh thì tình cờ gặp Chu Viễn, bạn thân từ nhỏ của Cố Mẫn Tắc.
Nhà họ Chu dù không bằng nhà Cố Mẫn Tắc, nhưng cũng là một gia đình có quyền thế.
Chu Viễn lại sĩ diện hão và thích nhận đàn em, nên mỗi lần gặp cậu ta đều là một đám người đông nghịt.
Gương mặt gầy và trắng của cậu ta nổi bật giữa đám đông bởi mái tóc xoăn tít, phần đuôi nhuộm một chút màu cầu vồng, và chiếc điện thoại màn hình siêu lớn đời mới đến nỗi tôi còn chẳng biết tên.
Vừa nhìn thấy tôi, Chu Viễn đã nhếch mép cười mỉa mai, cùng đám đàn em xung quanh chỉ trỏ bình phẩm về tôi.
Không ngoài những lời lẽ nghèo nàn quê mùa.
Tôi đã quen với những ánh mắt như vậy, không muốn dây dưa nhiều, cứ thế đi vào bên trong.
Không ngờ khi lướt qua nhau, một tên đàn em của Chu Viễn muốn thể hiện, đã đẩy tôi một cái.
Khóa áo khoác bị lực kéo làm bung ra, dù tôi đã nhanh tay kéo khóa lại, Chu Viễn vẫn nhanh mắt liếc thấy vết tím bầm trên xương quai xanh của tôi.
Liên tưởng đến vết thương ở khóe miệng tôi và vẻ mặt gần đây dịu dàng đến kỳ lạ cùng hơi thở thỏa mãn toát ra từ người Cố Mẫn Tắc, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi.
Cậu ta dùng sức xoay mặt tôi lại, móng tay hơi dài cào vào má tôi đau rát: "Vết thương trên miệng cậu là sao hả?"
Tôi không muốn dây dưa nhiều, trả lời ngắn gọn thật thà: "Hai hôm trước ăn cơm trưa cay quá nên bị nhiệt."
Hoàn toàn không biết cảnh này trong mắt Chu Viễn, chính là tôi đã ôm được đùi vàng, đang lạnh mặt khiêu khích cậu ta, kẻ đã ở bên Cố Mẫn Tắc bao nhiêu năm vẫn không được miếng thịt nào.
Vốn định bảo hai tên đàn em to gấp đôi tôi đấm mạnh vào bụng tôi mấy quả, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Cố Mẫn Tắc không lâu trước đó, cậu ta vẫn cố nén cơn giận xuống.
Mắt cậu ta đảo một vòng, đổi sang nụ cười càng thêm tàn nhẫn, đáy mắt lộ rõ vẻ hưng phấn khó che giấu: "Dạo này chắc cậu phát hiện bạn tốt của cậu thường xuyên không thấy đâu đúng không? Cậu có muốn biết anh Cố đi đâu không?"
Nói xong liền cúi người ghé sát tai tôi nói nhỏ một địa chỉ.
"Muốn tìm cậu ta thì cứ đến đó đi, cậu sẽ biết những gì cậu nên biết."
Nhìn gương mặt cậu ta hưng phấn đến ửng đỏ, tôi không nhịn được mà hỏi: "Có phải cậu thích Cố Mẫn Tắc không?"
Chu Viễn lập tức nổi điên nhảy dựng lên, chửi tôi mấy câu rồi đỏ mặt chạy mất.
Mười giờ hai mươi phút, tôi gấp lại cuốn vở bài tập vừa làm xong, nhìn cánh cửa nhà đóng chặt và hộp đồ ăn mang về đã ăn hết trên bàn, nhớ lại những lời Chu Viễn nói với tôi hôm nay.
Cố Mẫn Tắc dạo này quả thật hơi lạ, trước đây tan học đều đợi tôi thu dọn cặp sách xong rồi cùng nhau về nhà làm bài tập, còn tiện đường mua chút đồ ăn về chuẩn bị bữa tối.
Thế mà dạo này cứ tan học là cậu ấy chẳng biết đi đâu, bỏ lại mình tôi thu dọn cặp sách rồi về nhà.
Tuy nhiên, đồ ăn mang về thì ngày nào cũng được giao đến đúng giờ chúng tôi thường ăn cơm.
Đợi tôi tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ thì cậu ấy mới như ma quỷ bò lên giường, khẽ khàng nói một câu chúc ngủ ngon rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau trên người tôi lại xuất hiện những vết thương chẳng hiểu từ đâu ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Tôi quyết định đến cái địa chỉ mà Chu Viễn đã nói thử xem.