Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 186: Bích Lạc tàn phiến

Chương 186: Bích Lạc tàn phiến
“Ma đạo rốt cuộc cũng là ma đạo. Hư Tĩnh, ngươi bị điên rồi! Nếu ngươi còn một chút lương tâm thì hãy đến sám hối trước mặt Phật Tổ đi!” Hư Liễu nói.
Hư Tĩnh tức đến nỗi lại ho khan một trận.
Hắn vốn đã bị thương nặng, nay lại liên tiếp bị đả kích khiến hắn khó lòng chịu đựng.
Lục Châu lắc đầu, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh.
“Hư Liễu, ngươi đã có Bích Lạc tàn phiến trong tay, sao không đánh lén Hư Tĩnh mà lại đánh lén lão phu?”
Nhắc tới Bích Lạc tàn phiến, Hư Liễu biến sắc không nói ra lời.
Phương trượng Hư Tĩnh trừng mắt nói: “Nghiệt chướng, Đại Không Tự cho ngươi Bích Lạc tàn phiến để giết lão nạp?”
Việc đã đến nước này, Hư Liễu cũng không thèm giấu giếm thêm nữa, bèn nói: “Phải đó thì sao? Ba người bọn ta đã bỏ ra bao nhiêu là tâm huyết cho Thiên Tuyển Tự, vậy mà ngươi lại cam nguyện cúi đầu trước Ma Thiên Các! Ta khinh ——”
Hư Tĩnh phất tay, cương phong lao đến tát vào một bên mặt Hư Liễu.
Chát!
“Sinh mệnh của ngàn tên đệ tử trong Thiên Tuyển Tự chẳng lẽ không đáng giá trong mắt ngươi sao?” phương trượng Hư Tĩnh chất vấn.
“Thiên Tuyển Tự chỉ cần gia nhập vào Đại Không Tự, sao lại bị đe doạ đến tính mạng được?” Hư Liễu không phục nói.
Chát!
Lần này phương trượng Hư Tĩnh không dùng tới cương khí mà trực tiếp lấy bàn tay đánh tới.
Hai lần bị tát khiến sắc mặt Hư Liễu trông rất khó coi, một bên má đã hoàn toàn sưng đỏ.
“Ngươi cho rằng Đại Không Tự tốt bụng như vậy sao?” Hư Tĩnh nói. “Phương trượng chủ trì Không Viễn của Đại Không Tự không chỉ tu ma thiền mà đã nổi điên nhập ma từ lâu. Mấy năm nay, ngoài mặt hắn ra vẻ cao tăng đạo mạo nhưng sau lưng lại vụng trộm làm ra vô số việc ác nhân thất đức, hắn không ngừng hấp thụ nguyên khí người nhà mình để gia tăng tu vi!”
Hư Liễu nghe vậy lập tức trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi nói bậy! Ta đã tận mắt nhìn thấy Kim Thân của Không Viễn đại sư, toàn thân đại sư toát ra vẻ ngay thẳng đức độ, không thể nào là giả được!”
“Già mồm!”
Phương trượng Hư Tĩnh không hề nương tay đá cho hắn một cước!
Ầm!
Hư Liễu bay ra ngoài rồi trượt dài trên mặt đất.
Tuy phương trượng Hư Tĩnh đang bị thương nhưng vẫn có thể miễn cưỡng điều động nguyên khí.
Hư Liễu vốn đã kém hắn một cảnh giới, nay lại bị Lôi Cương đánh bị thương, sao có thể chống cự được một cước của phương trượng Hư Tĩnh.
Ba ngày nay, nhóm ba người Hư Liễu, Hư Phàm và Hư Hải đều nấp trong bóng tối lặng lẽ chờ cơ hội dùng Bích Lạc tàn phiến để đánh lén Hư Tĩnh, đáng tiếc bọn hắn vẫn chưa tìm được cơ hội.
Đến thời điểm then chốt, vốn tưởng rằng hỗ trợ tứ đại thần tăng ra tay diệt trừ viện thủ do Hư Tĩnh gọi tới, thế cục sẽ nằm trong tay bọn hắn, không ngờ… đối thủ lại cường đại tới mức này.
Sau khi bị đá bay, Hư Liễu và Hư Phàm ngồi bệt dưới đất.
Trên mặt phương trượng Hư Tĩnh tràn đầy thống khổ nói với Lục Châu: “Khiến lão thí chủ chê cười rồi… chuyện xấu trong nhà vốn không muốn truyền ra ngoài. Sau khi việc này kết thúc, lão nạp chắc chắn sẽ tự mình giải quyết hai kẻ này để bàn giao với lão thí chủ.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Toàn bộ Thiên Tuyển Tự này có lẽ cũng chỉ có mình phương trượng Hư Tĩnh là người thông minh thức thời.
Lục Châu nhìn về phía Hư Liễu mà hỏi: “Bích Lạc tàn phiến là do Đại Không Tự cho ngươi?”
“Vâng.”
Hư Liễu toàn thân đau đớn, bối rối không thôi.
Hắn sợ rồi.
Lục Châu lại hỏi: “Ngươi có biết những mảnh Bích Lạc tàn phiến khác đang ở đâu không?”
“Không… không biết.” Hư Liễu lắc đầu.
“Thật sự không biết?”
Hư Liễu lập tức lắc đầu.
Nghĩ cũng phải, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, sao có khả năng biết được Bích Lạc tàn phiến đang ở đâu?
Lục Châu không tiếp tục hỏi về chuyện Bích Lạc tàn phiến nữa mà nhìn về phía cuộc chiến của Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt. Bọn họ chiến đấu khá nhẹ nhõm, gần như đã thanh trừng xong toàn bộ.
Chỉ tiếc đám tăng nhân tụng niệm Đại Bi Chú kia đều có tu vi khá thấp nên điểm công đức ban thưởng chẳng được bao nhiêu.
Còn về cuộc chiến giữa các Nguyên Thần cảnh thì Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Tứ đại thần tăng thiếu đi một người, thực lực và tu vi đều bị hạ xuống rất nhiều.
Dù bọn hắn đã cố sức chèo chống nhưng việc bị đánh bại chỉ là vấn đề thời gian.
Tiểu Diên Nhi phủi phủi tay rồi chạy về, tự hào khoe: “Sư phụ, mấy tên hoà thượng này chịu đòn kém quá… con không thể nào xuất ra toàn lực.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Chỉ là Phạn Hải cảnh thôi…”
Vốn hắn định châm chọc vài câu, nhưng chợt nhớ ra mình cũng mới là Phạn Hải cảnh bát mạch, lập tức nghẹn lời.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Ba tiếng thông báo liên tục vang lên bên tai.
Lục Châu nhìn lướt qua cuộc chiến phía trước.
Không Giác, Không Trí và Không Trượng đã ngã xuống.
Ánh mắt Minh Thế Nhân loé lên, hắn nhìn Ly Biệt Câu trong tay, khẽ gật đầu hài lòng.
Đoan Mộc Sinh lau đi vết tro bụi trên Bá Vương Thương.
Hai người ngoại trừ quần áo có vẻ hơi xộc xệch ra thì tinh thần trạng thái đều rất bình thường, không hề bị thương.
“Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã đánh giết mục tiêu!” Minh Thế Nhân quay về bẩm báo.
“Rất tốt.”
Lục Châu nhìn Minh Thế Nhân rồi nói: “Có điều…”
Trong lòng Minh Thế Nhân trong mừng rơn, tưởng là sư phụ muốn khen ngợi mình, bèn vội vàng ngẩng đầu nhìn sư phụ.
Lục Châu tiếp tục nói: “Có điều, tu hành Thanh Mộc Tâm Pháp tối kỵ tu luyện những công pháp khác.”
“Sư phụ… đồ nhi chỉ hiếu kỳ, trong lòng tò mò muốn học thử nên mới học Địa Độn Chi Thuật, tuyệt đối không hề có ý khác!” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu đáp: “Sau này phải chuyên tâm tu hành Thanh Mộc Tâm Pháp. Những tâm pháp khác bỏ hết.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Minh Thế Nhân vui mừng, dưới tình huống này mà sư phụ không trừng phạt hắn, lại còn chỉ điểm thêm, sao hắn có thể không vui?
Trên quảng trường phía trước Đại Hùng bảo điện hoàn toàn yên tĩnh.
Những đệ tử Thiên Tuyển Tự bị các loại chú thuật âm công tra tấn nãy giờ, sau khi được nghỉ ngơi chốc lát đã dần dần khôi phục lại.
Bọn hắn đứng dậy nhìn về phía mặt đất và lô đỉnh đã vỡ vụn…
Và đám đệ tử Ma Thiên Các đã đánh bại các tăng nhân Đại Không Tự!
Đây chính là thực lực của Ma Thiên Các.
Chúng đệ tử nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng tuy sợ hãi nhưng lại càng thấy an tâm hơn.
Bởi vì họn họ đã tận mắt nhìn thấy Phật Tổ Kim Thân!
Ai nói ma không thể thành Phật?
Ai nói ma nhất định phải là ác?
Đương nhiên Lục Châu không hề có ý định thành Phật…
Chúng đệ tử dần dần tụ tập lại, đứng ngay hàng thẳng lối bên cạnh lô đỉnh.
Không bao lâu sau, toàn bộ đệ tử Thiên Tuyển Tự đã đứng đông đủ trước cửa Đại Hùng bảo điện.
Bọn họ trông rất chật vật, bọn họ cũng rất mệt mỏi, bọn họ lại càng là kẻ yếu…
Nhưng mà…
Khi bọn họ tụ tập lại một chỗ, số lượng lên đến gần một ngàn người!
Các đệ tử có tu vi quá thấp không thể đứng thẳng nổi, phải có đồng môn đứng bên cạnh nâng đỡ.
Tuy vậy bọn họ vẫn kiên trì đứng đó.
Gần một ngàn tên đệ tử đồng thời chắp một tay trước ngực.
Phương trượng Hư Tĩnh đột nhiên thanh tỉnh, hắn nhìn các đệ tử Thiên Tuyển Tự rồi nói: “Thiên Tuyển Tự không còn nguy hiểm nữa.”
Nói xong hắn chậm rãi xoay người, hướng mặt về phía Lục Châu, ho khan mấy lần rồi nói: “Đa tạ Cơ thí chủ đã ra tay tương trợ.”
Đúng lúc này ——
Trước Đại Hùng bảo điện, gần một ngàn tên đệ tử đồng thanh hô lên: “Đa tạ Cơ thí chủ ra tay tương trợ.”
Gần một ngàn giọng nói truyền vào tai Lục Châu, có giọng nói chẳng ra hơi, có giọng yếu ớt không còn chút sức lực, nhưng khi tụ hội lại tạo thành âm thanh vang dội hào hùng, mang theo khí thế và hy vọng của những người sống sót sau tai nạn ——
[Ting — thu hoạch được 982 người thành kính bái lạy, ban thưởng 9.820 điểm công đức.]
Trong lòng Lục Châu khẽ động.
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ lựa chọn ban đầu của hắn là đúng.
“Lão nạp đi lấy Hắc Mộc Liên cho người.” phương trượng Hư Tĩnh nói.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất