Chương 20: Đồ đệ rời đi
Lục Châu đứng dậy, tay chắp sau lưng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài lương đình.
Thật không rõ việc xuyên không tới đây là phúc hay là hoạ.
Nếu cử hành một đại hội những người xuyên không thê thảm nhất, Lục Châu tin rằng mình có thể đoạt giải quán quân.
Không bao lâu sau.
Tiểu Diên Nhi dẫn theo Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước vào lương đình.
“Sư phụ.”
“Sư phụ.”
Lục Châu xoay người lại nhìn về phía hai tên đồ đệ.
Hắn thấy độ trung thành của Minh Thế Nhân vẫn là 59%, có thể thấy trận dạy dỗ vừa rồi tạm thời khiến hắn tâm phục, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi sư phụ.
Đoan Mộc Sinh tốt hơn một chút, độ trung thành của hắn vẫn duy trì ổn định ở mức 65%.
Chỉ có độ trung thành của Tiểu Diên Nhi là vẫn khá cao.
Lục Châu cũng rất yên tâm với nàng.
“Vi sư gọi các ngươi tới vì có vài việc muốn các ngươi đi làm.”
“Xin sư phụ phân phó. Đồ nhi nhất định cúc cung tận tuỵ.” Đoan Mộc Sinh khom người nói.
Lục Châu nói: “Chu Kỷ Phong của Thiên Kiếm Môn đã làm phản, ngươi phụ trách theo dõi và điều tra hắn. Với thân phận và địa vị bây giờ của hẳn, m uốn gia nhập một môn phái mới cũng không hề khó. Nếu có tin tức thì tuỳ thời báo cáo.”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ: giám sát Chu Kỷ Phong, người thi hành: Đoan Mộc Sinh.]
“Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Vi sư giao cho ngươi một nhiệm vụ tương đối đặc thù… Cả đời này của vi sư nghiệp chướng rất nhiều, tội ác chồng chất, dạy dỗ ra chín tên ác đồ các ngươi tội ác danh chấn thiên hạ, bị thế nhân thoá mạ. Vi sư muốn ngươi đi thanh lý môn hộ.”
“Thanh lý môn hộ?!”
Minh Thế Nhân giật nảy mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất nói: “Sư phụ, đồ nhi tuy có tu vi Thần Đình cảnh nhưng vẫn kém rất xa đại sư huynh Vu Chính Hải và nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung… Ngay cả sư muội Diệp Thiên Tâm nắm trong tay bảo vật thiên giai Đa Tình Hoàn giết người vô số, sợ là cũng đã đạt tới Thần Đình cảnh đỉnh phong!”
Lục Châu biết hắn nói thật.
Lúc trước mấy tên đồ đệ phản bội sư môn này chính vì ỷ vào vũ khí trong tay, lại thêm tu vi khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật, chiếm cứ thế lực một phương rồi trở thành ma đầu danh chấn thiên hạ như ngày nay. Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt không rời đi đơn giản là vì lúc trước Cơ Thiên Đạo cố ý lưu lại một chiêu, không cho bọn hắn vũ khí và tâm pháp hoàn chỉnh.
Lão đại Vu Chính Hải nắm giữ bảo vật thiên giai Bích Ngọc Đao, chém sắt như chém bùn. Cho dù gặp phải kẻ địch có pháp thân cùng giai cũng có thể đem Bích Ngọc Đao phát huy đến cực hạn, thậm chí phá vỡ pháp thân kẻ đó!
Lão nhị Ngu Thượng Nhung nắm giữ bảo vật thiên giai Trường Sinh Kiếm, nghe nói kiếm này hễ giết một người là sinh ra một tia năng lượng, càng ngày càng cường đại. Sau khi nhân kiếm hợp nhất thậm chí có khả năng khám phá được bí ẩn của việc Trường Sinh.
Lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm nắm giữ bảo vật thiên giai Đa Tình Hoàn. Trước đây khi Tiểu Diên Nhi còn chưa nhập môn, Diệp Thiên Tâm là đồ đệ được Cơ Thiên Đạo yêu thích nhất, lão tam lão tứ đều không có bảo vật, nhưng Cơ Thiên Đạo bất công, lại cho nàng một bảo vật thiên giai là Đa Tình Hoàn. Ngày nay Diệp Thiên Tâm đã là Cung chủ Diễn Nguyệt Cung.
So sánh với ba tên ác đồ này thì Minh Thế Nhân đúng là không xử lý nổi.
“Lão bát chỉ mới là Thần Đình cảnh Ngự đạo, ngươi là Thần Đình cảnh Hoá đạo, vậy bắt đầu xử lý từ hắn đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“A?”
Thần Đình cảnh có ba cấp: Tố đạo, Ngự đạo và Hoá đạo.
Hoá đạo là cao nhất.
Bát đồ đệ Chư Hồng Cộng chỉ là Thần Đình cảnh Ngự đạo, lại không có bảo vật thiên giai hộ thân.
“Không phải người vừa gặp qua bát đồ đệ rồi sao?” Lục Châu hỏi.
“Đúng là đồ nhi đã đến Mãnh Hổ Cương, chỉ là… lão bát là kẻ ngu dốt, đồ nhi nghi ngờ hắn bị đại sư huynh và nhị sư huynh mê hoặc nên mới phản bội sư môn, tội hắn không đáng chết!” Minh Thế Nhân nói ra.
Trong lương đình lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu không lập tức nói chuyện, hắn chắp tay sau lưng, quay lưng về phía Minh Thế Nhân.
Một lát sau, Lục Châu mới từ từ xoay người lại nhìn Minh Thế Nhân, giọng nói không chút tình cảm: “Ngươi lại đây.”
“Sư… sư phụ…” Toàn thân Minh Thế Nhân run lên.
Hắn không thể không đứng lên, bước về phía Lục Châu.
Càng đi tâm trạng càng căng thẳng, hai chân như nhũn ra.
Mãi đến khi hắn đứng trước mặt Lục Châu.
“Nhìn vào mắt vi sư…”
“Sư phụ…”
Tim Minh Thế Nhân đập thình thịch, mặt đỏ lên.
“Ánh mắt của ngươi đảo nhanh không cố định, ngươi đang rất căng thẳng… Trên người ngươi có cương khí lưu động. Ngươi đang sợ vi sư ra tay với ngươi sao?”
Phịch!
Minh Thế Nhân quỳ xuống.
“Cầu sư phụ khoan hồng. Tu vi sư phụ thâm bất khả trắc, đồ nhi tự biết mình không phải là đối thủ, hành động đề phòng chỉ là bản năng, không hề cố ý!”
Trán hắn chảy đầy mồ hôi.
Hắn thật sự bị Lục Châu doạ sợ.
Lục Châu nhìn bộ dạng của hắn, không khỏi cảm khái… Phương pháp dạy dỗ trước kia của lão ma đầu chỉ có một, chính là đánh đập!
Với tư cách là một người hiện đại, Lục Châu rất rõ ràng hành vi đó sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Vừa sợ hãi vừa căm hận!
Cho đến một ngày nào đó khi đồ đệ đã có đủ năng lực chống lại sư phụ, rất có thể bọn hắn sẽ giết chết sư phụ mình.
Ở thế kỷ 21 có rất nhiều vụ đứa trẻ bị nuôi dạy bằng bạo lực gia đình, khi lớn lên sẽ vứt bỏ cha mẹ.
Cho nên…
Lục Châu không có bao nhiêu tức giận đối với những đồ đệ đã phản bội.
“Vi sư biết suy nghĩ trong lòng ngươi… Hiện tại vi sư cho ngươi một cơ hội.”
Hắn chỉ vào trang giấy bên cạnh bàn trà, tiếp tục nói: “Trên giấy là khẩu quyết tầng cuối cùng của Thanh mộc Tâm Pháp, vi sư giao nó cho ngươi. Có bộ tâm pháp này, tu vi của ngươi sẽ tiến thêm một bước, chưa biết chừng có thể bước vào Nguyên Thần cảnh.”
Minh Thế Nhân nghe vậy, hai mắt mở to.
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tin, nhìn lên mảnh giấy trên bàn trà…
Nội tâm hắn không ngừng suy nghĩ có nên cầm lên hay không.
Nếu là sáo lộ trước kia, hắn dám cầm, ít nhất cũng bị đánh cho gãy tay.
Nhưng từ sau khi sư phụ đánh lui thập đại cao thủ, tính tình đại biến, sáo lộ cũng đổi mới mất rồi.
Như vậy có nghĩa là… hắn được phép lấy?
Minh Thế Nhân nuốt một ngụm nước bọt, vừa định đứng lên.
Lục Châu đã cầm mảnh giấy lên quăng đến trước mặt hắn.
Tuy thực lực Lục Châu chưa khôi phục nhưng vẫn có thể thoải mái khống chế một mảnh giấy.
Minh Thế Nhân thấy đúng là khẩu quyết tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng dập đầu nói: “Tạ sư phụ thành toàn! Đồ nhi nhất định dốc toàn lực thay sư phụ thanh lý môn hộ!”
Độ trung thành tăng lên 10%, biến thành 69%.
Lục Châu rất hài lòng gật gật đầu.
[Ting — quản giáo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Lục Châu không nghe tiếng Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ thanh lý môn hộ, có thể thấy là năng lực trước mắt của Minh Thế Nhân không cách nào hoàn thành nhiệm vụ này.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều lộ ra biểu tình hâm mộ.
Ánh mắt bọn họ đều đổ dồn về phía Lục Châu.
Hai người đều rất muốn có một kiện vũ khí, nhưng đạo cụ của Cơ Thiên Đạo đều đã biến mất toàn bộ, Lục Châu cũng vô pháp ban thưởng, đành nói:
“Hoàn thành nhiệm vụ vi sư giao phó, vi sư tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Đoan Mộc Sinh ôm quyền chắp tay, rời khỏi lương đình.
Cho đến khi thân ảnh bọn hắn biến mất, Tiểu Diên Nhi mới dẩu môi nói: “Sư phụ, con cũng muốn đi chấp hành nhiệm vụ!”
“Con còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm lịch duyệt, cứ ở bên cạnh vi sư đi đã.” Lục Châu còn phải trông cậy nàng che chở cho mình.
“Sư phụ, nhiệm vụ liên quan tới Chu Kỷ Phong không phải do Chiêu Nguyệt sư tỷ thi hành sao?”
“Phong cách làm việc của Chiêu Nguyệt quá mức tuỳ hứng, không đủ cẩn trọng… Nó đã hoàn thành nhiệm vụ được hai ngày mà vẫn chưa trở về, không thể tiếp tục giao nhiệm vụ.”
“A?”
Tiểu Diên Nhi sợ hãi, không dám tin hỏi: “Chẳng lẽ sư tỷ… sư tỷ không trở lại nữa?”