Chương 266: Trừng phạt nho nhỏ
Trên Liên Hoa đài lặng ngắt như tờ.
Đám khán giả dụi dụi mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này.
Đệ nhất cao thủ Vân Chiếu Am bị tổ sư gia Ma Thiên Các chưởng một phát nằm luôn rồi?
Trái lại Lục Châu vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như chẳng tốn bao nhiêu khí lực.
“Thủ đoạn của Các chủ thật khiến ta phải mở rộng tầm mắt.” Hoa Vô Đạo thán phục nói.
Hoa Vô Đạo cũng được xem là người có kiến thức rộng rãi. Chiêu thức Phược Thân Thần Chú này nếu không có tu vi cực cao thì gần như không có khả năng thi triển.
Huống hồ gì pháp sư Vô Niệm còn đang được Minh Kính Đài gia tăng sức mạnh.
Lục Châu đạp không hạ xuống.
Một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu.
Đám khán giả xung quanh thậm chí không dám thở mạnh, mắt mở trừng trừng nhìn vị đại ma đầu đệ nhất thiên hạ.
Tiểu Diên Nhi cũng hạ xuống cạnh sư phụ.
Mười ni cô Vân Chiếu Am nằm la liệt dưới đất, gian nan ngẩng đầu.
Lục Châu đứng bên cạnh hố to, từ trên cao nhìn xuống Vô Niệm.
Trong mắt Vô Niệm tràn đầy sợ hãi và không tin nổi… Khoé môi bà ta vương tơ máu, sắc mặt trắng bệch, bờ môi rung động không thôi…
Bà ta cố chống người ngồi dậy nhưng lại không thể động đậy lấy một chút.
Lục Châu khẽ vung tay lên ——
Ngọc Phất Trần bay vào lòng bàn tay hắn.
[Ting — thu hồi Ngọc Phất Trần, cần luyện hoá lại lần nữa mới có thể sử dụng.]
Lục Châu nhớ lại những chuyện xảy ra từ trăm năm trước.
Tuy đây chỉ là ký ức của Cơ Thiên Đạo nhưng lại phảng phất như của chính bản thân hắn, để lại dư vị vô cùng rõ nét… luận đạo ở Vân Chiếu Phong, ngắm trăng trên Tử Hà Sơn, câu cá ở Bách Diệp Hồ… từng cảnh tượng kéo về rõ mồn một trước mắt Lục Châu.
Dường như nghĩ đến cái gì, Lục Châu cất tiếng hỏi:
“Tịnh Ngôn vẫn còn khoẻ chứ?”
Hai mắt Vô Niệm trừng lớn nhìn lão nhân trước mặt.
“Gia.. gia sư đã sớm… viên tịch.”
Nghe được hai chữ viên tịch, thái độ của Lục Châu vẫn rất bình tĩnh… hắn khẽ thở dài:
“Sinh lão bệnh tử, thiên đạo luân hồi, thế gian này nào có đạo lý chúng sinh đều được luân hồi. Còn sống mới là đạo lý lớn nhất.”
Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ có vẻ phiền muộn, trong lòng nàng âm thầm kinh ngạc.
Từ khi gia nhập Ma Thiên Các đến nay, nàng chưa từng nghe nói sư phụ có bằng hữu bất kể là nam hay nữ. Nay lại đột nhiên xuất hiện một vị tiền nhiệm nữ pháp sư, theo lời của sư phụ thì quan hệ giữa hai người cũng không tệ nha!
“Sư phụ… Tịnh Ngôn rốt cuộc là ai vậy?” Tiểu Diên Nhi tò mò ngẩng đầu hỏi.
Lục Châu không đáp lời nàng mà nhìn về phía Vô Niệm. “Ngươi nghe lời sai khiến của ai mà muốn nhúng tay vào chuyện của bản toạ?”
Vô Niệm lắc đầu nói: “Không, chẳng ai sai khiến ta cả… Bần ni chấp nhận thua cược.”
Chấp nhận thua cược?
Lục Châu nhạy bén phát hiện ra cách dùng từ của bà ta.
Đánh cược chuyện gì?
Cược xem phe nào còn đứng vững trên Liên Hoa đài?
Cược Thiên Kiếm Môn chiến thắng?
Hay là cược Ma Thiên Các thất bại?
Vô Niệm ho khan rồi lại phun ra một ngụm máu tươi.
Bà ta cố chống xuống đất lần nữa.
Loạt soạt…
Rốt cuộc lần này dùng hết khí lực, bà ta cũng thành công bò ra khỏi hố.
Thấy vẻ thê thảm của Vô Niệm, đám khán giả âm thầm kinh ngạc, len lén nuốt nước bọt một phen.
Thủ đoạn của đệ nhất đại ma đầu đương thời… không ngờ lại đáng sợ như vậy.
“Tịnh Ngôn được chôn ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Gần Vân Chiếu Phong, bên trong Bách Diệp Hồ…”
“. . .”
Lục Châu lắc đầu, đạm mạc nói: “Bản toạ nhớ rõ Ngọc Phất Trần đã nhận Tịnh Ngôn làm chủ… Sao lại rơi vào tay ngươi? Thành thật trả lời. Nếu có một lời dối trá thì ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.”
Toàn thân Vô Niệm khẽ run.
Bà ta vốn cho rằng dựa vào năng lực của mình, cho dù không phải là đối thủ của Ma Thiên Các thì ít nhất cũng có thể thoải mái rời đi, không cần nhìn sắc mặt người ta.
Bây giờ bà ta mới ý thức được suy nghĩ của mình buồn cười tới cỡ nào.
Vô Niệm thấp giọng đáp: “Gia sư viên tịch, bần ni bất đắc dĩ tiếp nhận vị trí chủ trì Vân Chiếu Am. Ngọc Phất Trần là do gia sư ban tặng cho bần ni.”
Nói xong, Vô Niệm co rụt người lại.
Lục Châu nhìn Vô Niệm rồi nói: “Đồ vô liêm sỉ. Sao Tịnh Ngôn lại có loại đồ đệ như ngươi chứ?”
Vô Niệm trầm mặc, bà ta không còn lời nào để nói.
Lục Châu chắp tay sau lưng, đạm mạc nói: “Bản toạ thu hồi Ngọc Phất Trần, phế tu vi của ngươi, ngươi có phục không?”
Vô Niệm nghe vậy hai mắt lập tức trừng to.
“Không, không, không không không…”
Bà ta vừa sợ hãi vừa bối rối, vội vàng bò đến bên cạnh Lục Châu…
Sự ngạo mạn và cảm giác ưu việt lúc trước hoàn toàn biến mất không còn sót lại một chút nào.
Vô Niệm vừa định tóm lấy vạt áo Lục Châu đã bị một cỗ cương khí bức lui.
Mười ni cô Vân Chiếu Am đồng loạt tung người bay lên rồi tập hợp trên không.
Cùng lúc đó.
Ở phía xa Liên Hoa đài, trong toà lầu các thứ ba.
“Rút! Kế hoạch thất bại!”
Trong toà lầu các thứ năm.
“Kế hoạch thất bại rồi, rút thôi!”
Trong toà lầu các thứ tám.
“Kế hoạch thất bại, mọi người rút lui!”
Trong mỗi toà lầu các đều có một lượng lớn tu hành giả rời đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể, đầu không dám ngoảnh lại lấy một lần.
Nhưng mà…
Trong toà lầu các thứ chín.
Một đạo mệnh lệnh đột nhiên vang lên.
“Chuẩn bị, hành động.”
Lục Châu không thèm nhìn về phía mười ni cô kia mà bước về phía Vô Niệm.
Khi mười ni cô tụ tập trên không trung, thân hình Minh Thế Nhân loé lên, Tiểu Diên Nhi vung Phạm Thiên Lăng, Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh lại mạnh mẽ lao ra khỏi mặt đất.
Trên Xuyên Vân phi liễn, Hoa Nguyệt Hành ngưng thần, ánh mắt kiên định giương cung lên.
“Còn lại giao cho ta đi ——”
Hàn mang trên Ly Biệt Câu quét qua người một ni cô.
Bá Vương Thương xuyên thủng một người.
Phạm Thiên Lăng cũng cuốn lấy một tên.
Ba người nghe lời Hoa Nguyệt Hành vừa nói, bèn đứng yên tại chỗ.
[Ting — đánh giết ba tên mục tiêu Thần Đình cảnh, thu hoạch được 300 điểm công đức.]
“Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng mà!” Trong mắt Vô Niệm xuất hiện tơ máu, bà ta không cam lòng nhìn về phía mười ni cô.
Vô Niệm muốn ngăn cản nhưng đáng tiếc mọi việc xảy ra quá nhanh, bà ta hoàn toàn không kịp làm gì.
Bảy đạo cương khí biến thành mũi tên xạ kích bay đi, phát ra tiếng xé gió.
Phập, phập, phập…
Bảy mũi tên tản ra trên không trung rồi bắn về phía bảy ni cô còn lại của Vân Chiếu Am.
Cả bảy người đều phun máu rơi thẳng xuống!
Hoa Nguyệt Hành lúng túng nói: “Thật xin lỗi… còn thiếu một chút lực.”
Minh Thế Nhân nói: “Cũng được rồi… lần sau dùng lực mạnh hơn chút là ổn.”
“Đa tạ tứ tiên sinh khích lệ.”
Cùng lúc đó.
Lục Châu không hề do dự giơ tay lên…
Tuy hắn chỉ có tu vi Thần Đình cảnh nhưng vẫn dư sức xử lý một người bị trói buộc tu vi.
Nguyên khí ngưng tụ, một đạo cương khí hình thành trong lòng bàn tay rồi bay về phía đan điền Vô Niệm.
Ầm!
Vô Niệm kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân đau đớn lăn lộn dưới đất.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Chủ nhân của Ngọc Phất Trần phải là người không nhiễm cát bụi thế gian, không bị thế sự quấy nhiễu, không dao động vì hai chữ danh lợi… Đây là trừng phạt nho nhỏ dành cho ngươi.”
Nói xong Lục Châu ném Ngọc Phất Trần cho Tiểu Diên Nhi.