Chương 267: Hiến Tế
Tiểu Diên Nhi đón lấy Ngọc Phất Trần.
Nàng còn nhớ rõ trước đây sư phụ từng đồng ý ban thưởng cho nàng Ngọc Phất Trần, không ngờ vật này đã sớm tặng cho người ta.
Nàng cầm Ngọc Phất Trần trên tay xem xét một lúc… Trước kia còn tưởng đây là bảo bối tốt cỡ nào, giờ thấy lão thái bà sử dụng, toàn thân nàng không nhịn được khẽ run một cái.
“Sư phụ, đồ nhi có Phạm Thiên Lăng rồi, Ngọc Phất Trần này cho sư huynh đi!”
Nói xong Tiểu Diên Nhi lập tức ném nó cho Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh thấy thế vội vàng vung ra một đạo cương khí, đánh vào Ngọc Phất Trần trên không khiến nó xoay một vòng rồi bay về phía Minh Thế Nhân: “Lão tứ, cho đệ nè…”
Hắn nghĩ tới vũ khí trong tay lão tứ chẳng có đặc tính nào ra hồn, hẳn là sư đệ khó chịu lắm.
Minh Thế Nhân trừng mắt nói: “Đừng đừng đừng, thứ này không thích hợp với ta đâu!”
Hắn khoát tay.
Ngọc Phất Trần lại bay về phía Xuyên Vân phi liễn.
“Cho Hoa trưởng lão thì hơn.”
Hoa Vô Đạo nhíu mày, mấy thứ như phất trần đúng là thích hợp với lão nhân… Nhưng hắn luôn cảm thấy cả ngày cầm phất trần vung vẩy chỉ có bọn đạo sĩ và tăng nhân, hắn chẳng phải bọn họ thì lấy đồ chơi này về làm gì?
“Thôi để cho những người khác đi.” Hoa Vô Đạo lắc đầu nói.
Các nữ đệ tử trong phi liễn nghe vậy hai mắt lập tức toả sáng.
Đồ tốt như vậy luôn là thứ mà tu hành giả như bọn họ tha thiết mong mỏi, chỉ có thể ngộ không thể cầu. Mặc kệ nó là phất trần hay là cái gì, thích hợp hay không thì bọn họ cũng đều muốn có.
Hoa Nguyệt Hành cũng có hơi thích Ngọc Phất Trần, nhưng không quá thèm khát như mấy nữ đệ tử kia.
Đám khán giả chung quanh đều trợn mắt há mồm.
Món đồ người khác theo đuổi cả đời cũng không có được vậy mà trong mắt đệ tử Ma Thiên Các lại không đáng tiền đến thế ư?
Bị ném qua ném lại như rác chẳng ai thèm.
Chuyện này…
Đúng là khiến người ta tức chết mà!
Lục Châu nhìn cảnh tượng này, trầm giọng nói: “To gan.”
Trên phi liễn lập tức trở nên yên tĩnh.
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, vội cúi đầu nói: “Đồ nhi biết sai.”
“Cất kỹ Ngọc Phất Trần.” Thanh âm Lục Châu bình thản nhưng khẩu khí cứng rắn khiến các nữ đệ tử trên phi liễn lập tức đoạn tuyệt lòng mơ ước.
Nghĩ cũng phải.
Với tu vi của bọn họ mà lấy Ngọc Phất Trần thì có thể làm được gì?
Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Người không có năng lực bảo vệ mình và vũ khí thì thà rằng không có còn hơn.
Lúc này, Vô Niệm gian nan ngồi dậy.
Bà ta ngẩng đầu nhìn Lục Châu rồi quay đầu lại nhìn về phía thi thể Lạc Hành Không.
Hiệu quả bổ trợ của Minh Kính Đài đã hoàn toàn biến mất…
Mí mắt bà ta giật giật, khẽ thốt lên: “Bần ni sai rồi…”
Thi thể Lạc Hành Không dần dần bốc lên một luồng khí càng lúc càng đen, tựa như trên người hắn có ngọn lửa đen nhánh không ngừng thiêu đốt.
Thiên Kiếm Môn đâu chỉ tìm tới Vân Chiếu Am, dường như còn cấu kết với những lực lượng khác.
Luồng khí màu đen đang bốc lên kia rõ ràng đã nói lên tất cả.
Vô Niệm hối hận thì đã muộn.
Thi thể Lạc Hành Không tiếp tục toát ra luồng khí đen.
Chẳng trách trước đó Lạc Hành Không lại bị thương… Thì ra đây chính là lá bài tẩy của hắn.
Đám khán giả vô cùng kinh ngạc.
“Đó là cái gì?”
“Lạc Hành Không tu luyện tà công sao?”
Các đệ tử Thiên Kiếm Môn cũng tỏ ra nghi hoặc.
Lục Châu nhìn về phía thi thể Lạc Hành Không…
“Hiến tế?”
Hoa Vô Đạo cũng đã nhận ra điều này, bèn chắp tay nói: “Nơi này không thể ở lâu, mời Các chủ lên phi liễn.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Hành vi hiến tế đương nhiên là để dẫn xuất một loại lực lượng cường đại nào đó.
Nói cách khác, trước khi Lạc Hành Không đến đây đã hiến tế thân thể hoặc linh hồn mình cho kẻ khác.
Hẳn là trên Liên Hoa đài đã bày sẵn cạm bẫy.
Lục Châu nhìn quanh bốn phía.
Hắn đợi lâu như vậy chỉ dẫn dụ ra được mỗi mình Vân Chiếu Am…
Kẻ đứng sau màn càng cường đại hơn rốt cuộc đã sắp xuất hiện rồi sao?
Đám khán giả quanh Liên Hoa đài cũng đã nhận ra tình hình có chỗ nào không đúng.
Nhưng bọn họ không thể nói rõ đó là cái gì.
Một số tu hành giả nhát gan đã vội vàng rời khỏi Liên Hoa đài.
Trong toà lầu các thứ ba, một chiếc phi liễn đột nhiên rời khỏi.
“Phi liễn U Minh Giáo?”
“U Minh Giáo đến rồi?”
“Không đúng, U Minh Giáo đang rời đi! Bọn họ bỏ chạy rồi!”
Chiếc phi liễn kia đúng thật đang nhanh chóng rời đi.
Không chỉ có phi liễn U Minh Giáo mà một số tu hành giả kết thành từng đội cũng chạy trốn khỏi Liên Hoa đài.
“Chạy mau! Sắp xảy ra chuyện rồi!”
Lòng người chính là như thế. Cho dù không có chuyện gì mà trông thấy nhiều người bỏ chạy, bọn họ cũng sẽ chạy theo. Huống chi thi thể Lạc Hành Không vẫn đang tiến hành hiến tế.
Đám người lập tức hỗn loạn.
Lục Châu đằng không bay lên quan sát chung quanh.
“Sư phụ… phi liễn U Minh Giáo kìa, chúng ta có đuổi theo không?” Tiểu Diên Nhi vừa nhìn thấy phi liễn U Minh Giáo đã lên tinh thần.
Lục Châu lắc đầu.
Phi liễn U Minh Giáo đã sớm bay đi, làm sao mà đuổi kịp nữa?
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh ngự không bay lên.
Oanh!
Ầm ầm!
Những cây cột trụ to lớn quanh Liên Hoa đài đột nhiên nổ tung!
Từ khu vực trung tâm Liên Hoa đài bắn ra một đạo năng lượng màu đen.
Năng lượng kết nối lại với nhau!
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Là lực lượng hiến tế… Có đại vu đang thao túng khôi lỗi!”
Lục Châu bình tĩnh bay về phi liễn rồi đứng chắp tay quan sát cảnh tượng bên dưới.
Đây chính là kẻ trợ giúp Lạc Hành Không?
“Mạc Ly?” Lục Châu suy đoán.
Mạc Ly đã bị trọng thương… sao có thể đạt được năng lực của đại vu?
Đại vu tương đương với tu hành giả bát diệp kim liên.
Huống hồ gì lại còn thôn phệ thêm lực lượng hiến tế của Lạc Hành Không.
Trong số các tu hành giả đang chạy trốn tứ phía bỗng nhiên xuất hiện một số ít người toát ra luồng khí đen.
“Là điều khiển chi thuật. Xem ra Thiên Kiếm Môn đã chuẩn bị cho âm mưu này thật lâu.” Hoa Vô Đạo khẽ nói.
“Chẳng qua là may áo cưới cho người khác thôi…”
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng đã bay về phi liễn.
Nấp sau một khối nham thạch gần một lầu các phía xa, Tư Vô Nhai lẳng lặng nhìn Xuyên Vân phi liễn trên Liên Hoa đài. “Thiên Kiếm Môn đúng là bỏ hết vốn liếng…”
“Giáo chủ, nơi này đang gặp nguy hiểm, chúng ta mau rời đi… Liên Hoa đài đã bị đại vu điều khiển, Xuyên Vân phi liễn không bay ra được.”
“Không cần trốn.” Tư Vô Nhai lắc đầu. “Chờ một lát.”
Chín thanh trụ lớn quanh Liên Hoa đài bắn ra luồng năng lượng màu đen tựa như xiềng xích rồi hợp thành một thể, biến thành một tấm lưới khổng lồ trùm lên bầu trời Liên Hoa đài!
“Chạy mau!”
“Đám súc sinh Thiên Kiếm Môn này!”
Thiên Kiếm Môn dám đứng ở đây mắng chửi Ma Thiên Các sao có thể đến một chút thủ đoạn cũng không có?
Bọn hắn đang liều chết đánh cược một lần để báo thù.
Đây chính là ý định của Lạc Hành Không.
Tấm lưới lớn đan bằng năng lượng màu đen kết nối chín cây trụ chọc trời đã hình thành.
Xuyên Vân phi liễn bắt đầu di động…
“Lão ma đầu, ngươi đi không được đâu.” Trong đám đông chợt truyền đến một giọng nói quỷ dị.
Ha ha ha…
Kẻ đó cất tiếng cười ghê rợn vang vọng khắp Liên Hoa đài.
Lục Châu giơ tay lên ra lệnh: “Dừng lại.”
Xuyên Vân phi liễn lập tức ngừng hẳn.