Chương 277: Bát Pháp Vận Thông (2)
Lục Châu trở về phòng, nhìn về phía tấm bản đồ da dê cổ trên bàn…
Sau đó hắn xoay người đi đến phía sau tấm bình phong ngồi xếp bằng, mở giao diện Hệ thống ra.
Thỉnh cầu của Tiểu Diên Nhi đã nhắc nhở hắn… tu vi mới là căn bản nhất.
Vấn đề là… nếu bây giờ mua pháp thân Bát Pháp Vận Thông, tu vi được đề thăng thì đống thẻ đạo cụ lại tăng giá nữa cho xem.
Trước đó hắn phải mua một ít để dành mới được.
Lục Châu mở Thương thành ra, nhìn thoáng qua giá cả ——
“Hả?”
Một vạn con thảo nê mã chạy rầm rập trong lòng hắn.
Sao lại tăng giá rồi?
Trước đây không lâu hắn đã xem giá thấy vẫn bình thường… chẳng được bao lâu đã lại tăng.
Chẳng lẽ là vì hắn mở chiếc rương và nhận được Thiên Thư Khai Quyển tàn phiến nên giá mới tăng lên?
Đúng là gần đây hắn chỉ làm mỗi chuyện này.
Nếu thật là như vậy thì những suy luận trước đây đều không chính xác.
Nói cách khác, số lần sử dụng, số lần mua và tu vi đề thăng đều chỉ là một phần. Thứ thật sự quyết định giá cả của thẻ đạo cụ chính là những “thu hoạch” hắn có được khi sử dụng Hệ thống.
Cũng như một bài kiểm tra, phần đầu dễ bao nhiêu thì những phần sau càng khó bây nhiêu, càng lên cao càng khó.
Thôi vậy.
Tăng rồi thì thôi, miễn cho hắn suốt ngày cứ lo được lo mất, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Lục Châu xem lại bảng giá mới ——
Một Kích Chí Mạng: 1.500 điểm
Miễn Dịch Sát Thương: 1.000 điểm
Tuyệt Địa Liệu Thương: 600 điểm
Lôi Cương: 500 điểm
Lồng Giam Trói Buộc: 800 điểm
. . .
Giá vừa tăng xong hẳn là sẽ không tăng liền nữa nhỉ?
Lục Châu chọn mua Bát Pháp Vận Thông.
[Ting — thu hoạch được pháp thân Bát Pháp Vận Thông, tiêu hao 20.000 điểm công đức.]
“Sử dụng.”
Lục Châu nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận biến hoá do Bát Pháp Vận Thông mang lại.
Bất kỳ một tu hành giả nào khi ngưng tụ pháp thân xong cũng đều sẽ thoát thai hoán cốt, thân thể được cô đọng lại từ nhục thân tới tinh thần ý chí.
Bát Pháp Vận Thông tượng trưng cho việc rèn luyện và lột xác, trải qua đủ tám loại cảm giác nóng, lạnh, hư, thực, ngoài, trong, âm, dương.
Một khi ngưng tụ thành công pháp thân Bát Pháp Vận Thông, tu hành giả sẽ có khả năng chống đỡ rất cao đối với cảm giác nóng lạnh, hư thực, trong ngoài, âm dương và rèn luyện tính nhẫn nại.
Nói cách khác…
Thân thể sẽ khoẻ mạnh hơn, khó mắc bệnh và có khả năng sinh tồn trong những hoàn cảnh ác liệt.
Trong quá trình ngưng tụ, nếu có bất cứ một khâu nào không chịu nổi thì đồng nghĩa với việc ngưng tụ pháp thân thất bại.
Nhưng Lục Châu thì không gặp phải những vấn đề phức tạp như thế.
Phương thức tu hành đặc thù đã xác định hắn sẽ không giống mọi người.
Cùng lúc đó.
Tại hoàng cung ở Thần Đô, trong một cung điện.
Một nữ tử mặc trang phục đỏ hoa lệ đang ngắm nhìn mình trong gương.
Sau đó ho khan hai tiếng.
Bên ngoài bình phong, một nam tử đeo mặt nạ cổ quái mặc đồ đen đang chắp tay sau lưng nói:
“Mạc Ly sư đệ… đệ đã ra nan đề cho ta rồi.” Nam tử đeo mặt nạ nói.
Mạc Ly đáp: “Là sư muội…”
Nam tử đeo mặt nạ mặt không biểu tình, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. “Là vì nhị hoàng tử điện hạ có đam mê này sao?”
Mạc Ly trầm mặc.
Im lặng một lúc lâu Mạc Ly mới mở miệng nói: “Chỉ cần có thể đạt được mục đích… Dù phải hy sinh ta cũng bằng lòng.”
“Đại Viêm hoàng thất không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Tứ hoàng tử cũng đã trở về, lại có thêm một đối thủ cạnh tranh.” Nam tử nói.
“Cho nên ta mới mời sư huynh giúp ta.” Mạc Ly đáp.
“Ta đã giao phong với lão ma đầu kia… Thiên Dư Thú bị trọng thương, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể tiếp tục chiến đấu.” Nam tử nói.
Nhắc tới việc này, Mạc Ly thở dài đáp: “Không ngờ lão ma đầu lại có thủ đoạn đến thế… Nhưng ta vẫn tin ở sư huynh. Sư huynh chính là đệ nhất thiên tài vu thuật trong suốt ba trăm năm qua của Lâu Lan, đang tuổi tráng niên… Mà cả tu hành giới Đại Viêm đều đang chờ từng ngày đến ngày chết của lão ma đầu… Chỉ cần lão chết sẽ không còn ai cản trở kế hoạch của ta.”
Nam tử đeo mặt nạ không nói gì.
Mạc Ly tiếp tục nói: “Nay thương thế của ta còn chưa khôi phục, đành phải làm phiền sư huynh rồi.”
Đúng lúc này, thanh âm của một nữ hầu truyền đến.
“Nương nương, nhị điện hạ cho mời.”
“Đã biết.”
“Nhị điện hạ nói muốn xem thử vị thiên tài tu hành trong miệng người là người thế nào.” Nữ hầu nói.
Mạc Ly cười ha hả. “Sư huynh… Ta đã nói rồi, ở Đại Viêm này nhất định sẽ có chỗ cho huynh triển lộ tài hoa.”
Hai ngày sau, tại Ma Thiên Các.
Trong Đông Các.
Một cỗ năng lượng kỳ lạ thỉnh thoảng lại biến hoá, khi thì nóng rực, khi thì lạnh buốt.
Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh cảm nhận được năng lượng biến hoá nên đã có mặt bên ngoài Đông Các.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Đây là năng lượng ba động, có người đang ngưng tụ pháp thân Bát Pháp Vận Thông.” Đoan Mộc Sinh cau mày nói.
“Suỵt!”
Tiểu Diên Nhi đặt ngón trỏ lên môi, thì thầm: “Tứ sư huynh nói… cho dù chỗ sư phụ có xảy ra dị tượng gì đi nữa thì cũng phải xem như không nhìn thấy.”
Chiêu Nguyệt gật gù nói: “Có đạo lý… cứ xem như không thấy.”
Ông!
Một cỗ năng lượng mạnh hơn lại phát tiết ra ngoài.
Không bao lâu sau, Hoa Vô Đạo chắp tay đi tới, xuất hiện trước mắt mọi người.
Hoa Vô Đạo có kiến thức rộng rãi, đương nhiên hiểu rõ loại năng lượng ba động này là gì.
"Bát Pháp Vận Thông?"
Lông mày hắn nhướng lên, nhìn chằm chằm về phía năng lượng và nguyên khí ba động trên Đông Các, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Đây là…” Hoa Vô Đạo chỉ tay về phía đó, muốn nói lại thôi.
Chiêu Nguyệt hỏi: “Hoa trưởng lão đã nhìn ra gì sao?”
Đám đồ đệ đều chẳng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Đối với bọn hắn mà nói thì từ trước đến nay những gì sư phụ làm đều không theo lẽ thường.
Hoa Vô Đạo khẽ gật đầu. “Tu vi của các ngươi chưa đủ. Nhìn kỹ vào…”
Hắn chỉ tay về phía nguyên khí và cương khí đang không ngừng phát tán rồi nói:
“Bát Pháp Vận Thông thật ra là một phương pháp rèn luyện thân thể và ý chí của tu hành giả. Tu hành giả cô đọng thành công Bát Pháp Vận Thông sẽ gia tăng tu vi lên nhiều. Nhưng các ngươi nghĩ kỹ lại xem, Các chủ đã ở cảnh giới Nguyên Thần cảnh viên mãn từ lâu, là đỉnh phong bát diệp, tại sao lại phải cô đọng loại pháp thân cấp thấp Bát Pháp Vận Thông này làm cái gì?”
“Tại sao chứ?”
Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh đều tỏ ra khiêm tốn lắng nghe.
“Vì cần chất lượng hơn số lượng.”
Hoa Vô Đạo thâm sâu nói: “Tu hành giả có cùng đẳng cấp giao đấu với nhau, nếu không tính đến vũ khí và đồ phòng ngự, các ngươi cho rằng thứ gì sẽ quyết định việc thắng thua?”
“Hên xui?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu nói.
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi cũng nhìn về phía tam sư huynh Đoan Mộc Sinh lộ vẻ tán đồng, khẽ khàng gật đầu.