Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 278: Đây mới thực sự là cường giả

Chương 278: Đây mới thực sự là cường giả
Khụ khụ.
Hoa Vô Đạo nghiêm trang nói: “Là kỹ xảo và kinh nghiệm!”
“Các ngươi xem, nguyên khí ba động ở Đông Các dù nóng hay lạnh, âm hay dương… đều điều hoà vô cùng ổn định. Những tu hành giả có tư chất không cao, khi ngưng tụ pháp thân sẽ khiến nguyên khí hỗn loạn ba động kịch liệt. Trong quá trình ngưng tụ chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ thất bại ngay.”
“Bát Pháp Vận Thông hầu như đều có thể thành công ngưng tụ trong vòng ba lần.
Ngưng tụ lần đầu đã thành công, chính là thiên tài.
Ngưng tụ lần thứ hai thành công, là người có tư chất cao.
Ngưng tụ lần thứ ba thành công, chính là tu hành giả thông thường.”
Ầm!
Tám đạo năng lượng tại Đông Các đã hội tụ thành công, toàn bộ xoay tròn quấn lại với nhau rồi từ từ tan biến.
“Hoa trưởng lão nói như vậy ta mới hiểu được… Lúc trước khi ta mới học Thiên Nhất Quyết cảm thấy vô cùng gian nan, nay tập lại Thiên Nhất Quyết sơ quyển, đúng thật cảm thấy rất nhẹ nhàng. Khi vận dụng kỹ xảo và kinh nghiệm vào, ta cảm thấy mình tiến bộ hơn trước rất nhiều.” Đoan Mộc Sinh nhìn về phía Đông Các.
“Đúng là như thế…” Hoa Vô Đạo cũng híp mắt nhìn về phía Đông Các.
“Thụ giáo.” Chiêu Nguyệt chắp tay.
Khí tức ở Đông Các dần dần tiêu tán, bốn phía đã yên tĩnh trở lại.
“Hoa trưởng lão nói cực kỳ đúng.”
Minh Thế Nhân từ bên ngoài phi hành tới, thân hình lơ lửng trên không, hiển nhiên là mới hoàn thành xong nhiệm vụ trở về.
“Tứ sư huynh.” Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi hành lễ.
“Ta còn nhớ lúc trước khi sư phụ đang tu hành trong mật thất, ta không cẩn thận đã quấy nhiễu sư phụ. Nói ra sợ Hoa trưởng lão không tin, nhưng ngay cả một chiêu có tu vi Phạn Hải cảnh bát mạch của sư phụ ta cũng đỡ không được… Nếu không phải do sư phụ hạ thủ lưu tình thì ta chắc đã bị thương.” Minh Thế Nhân nói.
Hoa Vô Đạo gật đầu. “Đây mới thật sự là cường giả…”
Lúc này Lục Châu đã ngưng tụ thành công pháp thân Bát Pháp Vận Thông, chậm rãi mở mắt.
Hắn không ngờ lần ngưng tụ này lại mất nhiều thời gian như vậy.
Có điều ngoại trừ việc tiêu tốn nhiều thời gian ra thì không có gì khác với những lần trước.
Không gặp phải bình cảnh, cũng không xảy ra vấn đề gì trong quá trình ngưng tụ. Nguyên khí điều động và pháp thân ngưng tụ ra đều vô cùng tinh chuẩn.
Lục Châu cảm thấy tu vi của mình đã tấn thăng tới cảnh giới Thần Đình cảnh Ngự đạo, chỉ còn cách Hoá đạo một đoạn ngắn.
Tu hành giả đến cảnh giới này sẽ có thể thoải mái khống chế con đường tu hành của bản thân.
Trong Đại Viêm thế giới, con đường tu hành của mỗi người sẽ được quyết định ở cảnh giới Thần Đình cảnh Tố đạo sơ kỳ. Hoặc là đao đạo, hoặc kiếm đạo, cung tiễn thủ, hoặc thương đạo… Tuy từ lúc bắt đầu tu hành đã có nhiều tu hành giả quyết định con đường tu đạo, nhưng phải đến cảnh giới Thần Đình cảnh Tố đạo mới có thể chân chính hoàn thành điều này.
Sau đó đến cảnh giới Thần Đình cảnh Ngự đạo, cơ sở tu hành sẽ phụ thuộc nhiều vào vũ khí.
Đây cũng chính là nguyên nhân vũ khí thiên giai vô cùng trân quý.
“Thần Đình cảnh Ngự đạo…” Lục Châu hài lòng gật đầu.
Tốc độ tu luyện của hắn đúng là có một không hai.
Lục Châu nhân tiện thử cảm giác lực lượng phi phàm của Thiên thư trong cơ thể… đạt được khoảng một phần ba.
Cũng không tệ.
Tốc độ lĩnh hội Thiên thư dường như đã nhanh hơn trước.
Nghe thấy bên ngoài có âm thanh quấy nhiễu, Lục Châu khẽ quát một tiếng: “Lớn mật.”
Tiếng quát khẽ này kèm theo một ít nguyên khí cuồn cuộn tản ra bên ngoài Đông Các.
Đám người Minh Thế Nhân và Hoa Vô Đạo đều lui lại mấy bước.
“Sư phụ.”
“Các chủ.”
Cho dù Hoa Vô Đạo ỷ mình là người có thân phận cũng không dám càn rỡ trước mặt Lục Châu.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra.
Ánh mắt hắn đảo qua tất cả mọi người.
“Đều rất rảnh sao?”
“Đồ nhi không dám.”
Minh Thế Nhân vội vàng khom người báo cáo: “Sư phụ, đồ nhi đã đi tìm Giang Ái Kiếm… Hắn nói chiếc rương người cần tìm không có trong cung. Còn những đồ vật của Ma Thiên Các thì hắn phải cẩn thận tra xét lại. Ngoài ra, hắn nghi ngờ Tư Vô Nhai đang điều tra mình nên trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tiếp tục liên hệ với Ma Thiên Các nữa.”
Lại là tên nghiệt đồ này.
Sự trừng trị của Phược Thân Thần Chú vẫn không thể khiến hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
“Giang Ái Kiếm còn nói… hắn đã nghe nói về chuyện ở Liên Hoa đài. Cao thủ giao phong với sư phụ là người Lâu Lan ở Nhung Tây.”
“Cao thủ Lâu Lan?” Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi: “Rất lợi hại sao?”
“Lúc trước khi Lâu Lan và Đại Viêm giao chiến, sinh linh đồ thán khắp nơi, vô số người phải lang bạt kỳ hồ, nguyên nhân là do vu thuật của đám tu hành giả Lâu Lan… Tuy vậy Lâu Lan vẫn đại bại. Từ lúc đó, tu hành giả Đại Viêm không còn dám khinh thường vu thuật nữa.” Hoa Vô Đạo nói.
“Đại Viêm không có cường giả vu thuật?”
“Vu thuật vốn có nguồn gốc từ Đại Viêm, chẳng qua nhược điểm của nó quá lớn nên số lượng tu hành giả tu luyện rất thưa thớt. Chỉ có một số ít người chấp nhất mới có thể kiên trì tu luyện vu thuật.” Hoa Vô Đạo nói.
Minh Thế Nhân khẽ gật đầu rồi khom người nói với Lục Châu:
“Sư phụ, tin tức này hẳn là đáng tin. Kẻ có thể tạo ra trận pháp vu thuật lớn như vậy trên Liên Hoa đài, chúng ta không thể không đề phòng.”
Trong lòng Lục Châu vẫn còn một chút nghi hoặc. Hôm đó hư ảnh xuất hiện tại điểm tụ năng lượng trên Liên Hoa đài rõ ràng không phải nhân loại mà là một loại hung thú nào đó. Như vậy đối phương rất có thể là chủ nhân của con hung thú này.
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi đến Thần Đô có để lộ hành tung không?”
“Tuyệt đối không có…” Minh Thế Nhân tự tin nói. “Lão thất đúng là rất thông minh, nhưng hắn đâu thể giám thị đồ nhi đến mức đi nhà xí cũng có người nhìn chứ?”
Đám người lườm Minh Thế Nhân với vẻ khinh thường.
Lời tuy đúng nhưng ví von quá mức thô tục!
Huống hồ gì với thủ đoạn của Minh Thế Nhân thì việc che giấu hành tung cũng không khó.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn đột ngột cắt ngang.
Mọi người quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.
“Là động diện bích ở hậu sơn.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn bình chướng.
Tuy bình chướng đã yếu đi nhiều nhưng vẫn còn duy trì được. Thanh âm này không phải do bình chướng gây ra.
Chu Kỷ Phong từ phía hậu sơn vội vàng chạy tới, quỳ một gối xuống bẩm báo: “Các chủ, bát tiên sinh xảy ra chuyện rồi.”
Lục Châu không nói gì, chỉ phất tay bước về phía hậu sơn.
Những người còn lại đều theo sát phía sau.
Minh Thế Nhân lẩm bẩm một câu: “Đồ ngốc lão bát này không thể yên tĩnh một chút được sao?”
Chu Kỷ Phong đi theo bên cạnh Minh Thế Nhân, căng thẳng nói: “Bát tiên sinh… mất Bảo Thiền Y rồi.”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất