Chương 279: Cửu Kiếp Lôi Cương
Một lát sau, đám người đã đi tới phía trước động diện bích.
Phan Trọng đang đứng ở cửa động, mặt mũi ngơ ngác.
Mọi người vừa đến cửa động đã nghe thấy tiếng vách đá vỡ ra.
Phanh, phanh, ầm!
“Chuyện này… không có khả năng! Tuyệt đối không thể nào!” Phan Trọng không ngừng thì thào.
“Cái gì mà không thể?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Tu vi của bát tiên sinh do một tay ta thi triển thuật trói buộc, sao bây giờ lại bị giải khai?” Phan Trọng cảm thấy lòng tin của mình bị đả kích nghiêm trọng, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Ta còn tưởng là có chuyện gì, làm quá hà…” Minh Thế Nhân lườm hắn một phát.
Ầm!
Phanh phanh!
Chư Hồng Cộng không ngừng phóng ra cương ấn đấm vào trên vách đá.
“Cương khí hỗn loạn, đây là do miễn cưỡng tu hành công pháp gây nên, cần phải nhanh chóng áp chế.” Hoa Vô Đạo nhìn toàn thân Chư Hồng Cộng đang bộc phát ra cương khí hỗn loạn, vội nói.
“Cương khí hỗn loạn?”
“Nguyên nhân gây ra cương khí hỗn loạn thường là vì tu hành giả tu luyện công pháp chưa hoàn chỉnh, muốn đề thăng cảnh giới mà tự mình bổ sung công pháp thiếu thốn. Nếu là thiên tài thì sẽ tạo ra công pháp mới có hiệu quả cực tốt. Còn ngược lại thì… sẽ lâm vào kết cục như hắn.” Hoa Vô Đạo nói.
Nhắc tới việc công pháp không hoàn chỉnh…
Đám đồ đệ toàn thân run lên, không dám hó hé một lời.
Cả đám đưa mắt nhìn về phía sư phụ.
Lục Châu lắc đầu nhìn Chư Hồng Cộng trong động diện bích, khẽ nói: “Tự mình chuốc lấy cực khổ. Cần gì phải như thế.”
Nói xong hắn bước vào trong.
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn lên, thấy sư phụ xuất hiện trước mặt.
“Sư phụ?”
Song chưởng của hắn vừa định đánh ra một đạo Cửu Kiếp Lôi Cương, lập tức cưỡng ép nghịch chuyển, tự đánh vào lồng ngực mình.
Cương khí đảo ngược chấn Chư Hồng Cộng bay xa đến mấy mét rồi rơi xuống đất.
“Ui da!”
Chư Hồng Cộng hét thảm một tiếng rồi nằm lăn lộn dưới đất rên rỉ.
Xem như còn biết ai là sư phụ, thà tự làm mình bị thương cũng không dám ra tay với sư phụ, nói rõ hắn vẫn còn khống chế được ý thức của mình.
Lục Châu giơ tay lên, một đạo cương ấn bay ra.
Phanh!
Đạo cương ấn ôn hoà này đánh vào lồng ngực Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng cảm thấy như được rưới lên người một chậu nước lạnh khiến hắn bình tĩnh lại.
Toàn thân bộc phá ra cương khí hỗn loạn cũng từ từ ngừng hẳn.
Mọi người thấy cảnh tượng này đều sợ hãi than thầm.
Hoa Vô Đạo nhìn sang đám người Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt, khẽ nói:
“Đây chính là kỹ xảo và kinh nghiệm mà trước đó ta đã nhắc tới. Chư Hồng Cộng dù sao cũng là tu hành giả Thần Đình cảnh Hoá đạo, nguyên khí trong cơ thể vô cùng hỗn loạn, nếu miễn cưỡng áp chế sẽ gây ra phản ứng ngược… Nhưng nếu sử dụng cương khí ôn hoà và yếu ớt hơn sẽ phát huy được tác dụng. Đừng xem thường một chưởng vừa rồi, nếu không có khả năng khống chế siêu phàm nhập thánh thì rất khó có thể không gây ra chút thương tổn nào.”
“Nghe một lời của Hoa trưởng lão học thêm được không ít kiến thức.” Chiêu Nguyệt nói.
Hoa Vô Đạo cười nói: “Không đáng nhắc tới… Đôi khi ta rất ngưỡng mộ các ngươi.”
“Ngưỡng mộ?”
“Các ngươi được sư phụ dẫn dắt vào con đường tu hành… Tuy Các chủ một ngày bận trăm công nghìn việc, có lẽ không có nhiều thời gian truyền thụ các loại tâm đắc khi tu hành, nhưng được Các chủ tự mình dạy dỗ đã hơn xa đám lý luận trống rỗng kia. Đáng tiếc, tuổi tác của ta đã cao, không còn cơ hội này nữa.” Hoa Vô Đạo thở dài.
“. . .”
Chuyện này…
Sao nghe cứ thấy kỳ kỳ ở chỗ nào?
Tuy vậy đám người Chiêu Nguyệt vẫn gật đầu.
Lời này của Hoa trưởng lão không có vấn đề gì, chỉ là có chút chướng tai.
Có lẽ bởi vì thân phận và địa vị của hắn nên mới khiến người ta sinh ra ảo giác…
Chắc chắn đây không phải là đang vỗ mông ngựa đó chứ?
Lục Châu chắp tay đứng thẳng người, lẳng lặng nhìn lão bát.
Nghe lời giải thích của Hoa Vô Đạo, trong lòng Lục Châu cũng nghẹn lời không thôi.
Lục Châu đánh ra một chưởng kia vốn chẳng hề nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn lão bát tỉnh táo lại. Còn việc có làm lão bát bị thương hay không thì hắn đâu có quan tâm, dù sao lão bát cũng chịu đòn rất tốt.
Lão bát thở chậm vài hơi, lúc này mới giật mình tỉnh táo, vội vàng quỳ bò lên nói: “Sư phụ… người đến rồi!”
Chư Hồng Cộng nhớ lại một chưởng Cửu Kiếp Lôi Cương vừa rồi, cũng may mà hắn tự xuống tay với bản thân, nếu không hậu quả… khó mà lường được.
“Nói đi… đã xảy ra chuyện gì?” Lục Châu uy nghiêm quan sát Chư Hồng Cộng.
“Sư phụ… Ba ngày trước Ngũ Thử của Thượng Nguyên thành đến trộm Bảo Thiền Y của đồ nhi… Bảo Thiền Y có tác dụng áp chế cương khí hỗn loạn trong người đồ nhi… Xin sư phụ làm chủ cho đồ nhi!” Chư Hồng Cộng vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh.
“Ngũ Thử?”
Lão bát Chư Hồng Cộng bỗng nhiên cất cao giọng, ra vẻ vô cùng chính nghĩa:
Bọn hắn muốn mang đồ nhi rời khỏi Kim Đình Sơn. Đồ nhi sao có thể là loại người này nên đã quả quyết cự tuyệt yêu cầu vô lễ của bọn hắn. Ngũ Thử tức giận nên trộm đi Bảo Thiền Y của đồ nhi, thật đáng hận! Lòng trung thành của đồ nhi với sư phụ có nhật nguyệt chứng giám, mong sư phụ minh xét!”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Lão bát khờ khạo ngu xuẩn của ta đâu rồi?
Tên mồm mép lưu loát này là đồ giả phải không?!
Lục Châu hỏi: “Cửu Kiếp Lôi Cương tu đến tầng mấy rồi?”
“Ách…”
Chư Hồng Cộng đầu đầy mồ hôi, ấp úng nói: “Bẩm sư phụ… đến, đến tầng thứ bảy Thiên Tượng rồi.”
Lục Châu xem thường nói:
“Lá gan không nhỏ, với tu vi và kinh nghiệm của ngươi mà dám vọng tưởng tự bổ sung hai tầng công pháp còn lại?”
“Đồ nhi không dám!”
Trán Chư Hồng Cộng chạm đất, vội vàng nói: “Đồ nhi ngu dốt, khi đồ nhi tu luyện tầng thứ tư Tích Hoa và tầng thứ năm Vong Tình trong Cửu Kiếp Lôi Cương đã xảy ra chút vấn đề, dẫn đến nguyên khí tự thiêu, suýt chút nữa đã tẩu hoả nhập ma.”
“Thế nên nghiệt đồ lão thất mới tìm biện pháp lấy được Bảo Thiền Y của Thiên Tuyển Tự để áp chế nguyên khí hỗn loạn cho ngươi?” Lục Châu hỏi lại.
“. . .”
Chư Hồng Cộng như quả bóng bị xì hơi, không thể không gật đầu. “Vâng.”
Minh Thế Nhân đứng bên ngoài chắp tay nói: “Sư phụ, ngàn vạn lần đừng mắc bẫy của lão thất. Hiện tại hắn đang bị Phược Thân Thần Chú trói buộc nên muốn tìm biện pháp lừa gạt người xuất thủ đấy.”
“Hả?” Lục Châu chậm rãi xoay người lại nhìn Minh Thế Nhân.
“Đồ nhi suy đoán, trạng thái này của lão bát chỉ có thể dùng Phược Thân Thần Chú để áp chế tu vi, nếu không nguyên khí lại có thể trở nên hỗn loạn và phá vỡ trói buộc. Sau khi thi triển Phược Thân Thần Chú, chỉ có mình sư phụ giải khai được… Cho nên đồ nhi hoài nghi lão thất đã lưu lại trên người lão bát một loại ấn pháp hoặc chú thuật liên kết nào đó. Thông qua thủ đoạn này có thể cộng hưởng giải khai thần chú trên người hắn!” Minh Thế Nhân nói.
Loại chú thuật liên kết này cũng là một trong những bí thuật của Đạo môn.
Trong một khoảng thời gian nhất định, những tu hành giả có chú thuật liên kết sẽ chịu chung tổn thương hoặc trị liệu.
Về sau Phật môn đã áp dụng thuật này để cải tiến Phật Quang Phổ Chiếu, tạo ra một loại bí thuật có tính chữa thương trên diện rộng, có thể cùng lúc chữa thương cho nhiều người.
Chỉ là bí thuật này tiêu hao quá lớn nên rất ít người dùng tới.
Chư Hồng Cộng: “. . .”
Minh Thế Nhân nhìn lão bát, trong lòng lại đang cười thầm.
Lão thất, sáo lộ này của ngươi đến ta cũng không lừa được, nói gì đến sư phụ? Ha ha ha.
“Minh Thế Nhân nói có lý.” Hoa Vô Đạo lên tiếng.
Lục Châu không gật đầu cũng không lắc đầu mà xoay sang nhìn về phía lão bát Chư Hồng Cộng.
“Lão bát… vi sư đang chờ ngươi giải thích.”
Rõ ràng, nếu hai người không thông đồng với nhau thì sao có thể nghĩ ra loại phương pháp giải khai thần chú này.
Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt: “Sư phụ… oan uổng quá! Đồ nhi bị oan mà…”
“Oan uổng cái rắm… Lão thất giúp đệ nhiều lần như vậy, đệ rất có động cơ giúp hắn.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu khẽ nói: “Kiểm tra xem.”
Oan hay không oan, kiểm tra sẽ biết ngay.
Nếu thật sự trên người lão bát có sử dụng chú thuật liên kết thì suy đoán của Minh Thế Nhân là hoàn toàn chính xác.