Chương 298: Sư phụ đang hồi quang phản chiếu?
(Chú thích: Hồi quang phản chiếu là hiện tượng người già hoặc người ốm nặng trước khi chết đột nhiên hồi tỉnh, trở nên minh mẫn lạ thường.)
Ngu Thượng Nhung càng thêm hiếu kỳ.
Hắn nhẹ nhàng đến gần, tựa như một chiếc lông vũ chầm chậm hạ xuống nóc nhà, áp chế khí tức toàn thân đến cực hạn.
Ngu Thượng Nhung nhìn quang mang màu xanh biển đang lượn lờ như sương khói trước mặt…
Không tài nào nhận ra nó là vật gì.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua.
Tựa như lực lượng bình chướng, nhưng lại không phải.
Từng điểm tinh quang trôi về phía chân trời…
Ngu Thượng Nhung không kềm lòng được, đưa tay ra khẽ chạm vào.
“Kẻ nào lén lén lút lút?!”
Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên!
Chỉ trong giây lát, màn sương năng lượng màu xanh biển như đom đóm kia bỗng chốc ngưng kết thành cương, hoà thành một thể với sóng âm đánh về phía hắn!
Ngu Thượng Nhung tuy bất ngờ nhưng dù sao hắn cũng là một tu hành giả cường đại, toàn thân lúc nào cũng có cương khí hộ thể theo bản năng.
Cảm nhận được nguy hiểm, cương khí hộ thể mở ra.
Ầm!
“Hả?”
Ngu Thượng Nhung nhíu mày, hai tay không ngừng tung chưởng.
Chân đạp hư không, cấp tốc lui lại.
Bên trong phòng…
Lục Châu mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Khi tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu vẫn có thể cảm giác được đại khái tình huống bên ngoài. Nhất là ở nơi tinh thần quang mang xuất hiện càng cực kỳ mẫn cảm.
Khi Ngu Thượng Nhung chạm tay vào, Lục Châu lập tức cảm nhận được có người đến gần!
Nhớ tới tên thích khách từng xuất hiện sáng nay, Lục Châu không do dự gọi to: “Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi giật mình nhảy ra khỏi phòng, chạy đến ngoài cửa phòng Lục Châu đáp: “Sư phụ?”
“Đi bắt trộm về đây… Nhớ kỹ phải ưu tiên tự bảo vệ mình, không thể đuổi theo quá xa, đi nhanh về nhanh.” Lục Châu dặn dò.
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Tiểu Diên Nhi rất vui vẻ, nàng thích nhất là được chơi trò mèo vờn chuột.
Khẽ điểm mũi chân, Tiểu Diên Nhi tung người bay lên nóc nhà, nhìn quanh bốn phía.
Nàng cảm nhận được nơi nguyên khí bộc phát, Thái Thanh Ngọc Giản và Thất Tinh Thải Vân Bộ toàn lực thi triển, chớp mắt một cái đã không còn thấy bóng dáng.
Tiếng âm công của Lục Châu đã kinh động đến Kỳ Vương Tần Quân khiến hắn tức tốc chạy tới.
“Lão tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Tần Quân bồn chồn, thỉnh thoảng lại nhìn quanh.
Thần Đô vốn là chỗ an toàn nhất, không ngờ lão tiên sinh vừa đến lại xuất hiện thật nhiều bọn thiêu thân.
“Tất cả giải tán đi.” Thanh âm Lục Châu truyền ra.
“Vâng.”
Tần Quân bất đắc dĩ nhìn lên nóc nhà, cảm thấy không quá yên tâm nên lại phái người kiểm tra bốn phía, đồng thời tăng cường tuần tra.
Cùng lúc đó.
Tiểu Diên Nhi một mực đuổi theo nguyên khí ba động, bóng ảnh lập loè trên đường phố yên tĩnh ảm đạm.
“Người đâu rồi?”
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc tự nhủ.
Nàng có Đạp Vân Ngoa, có công pháp Thái Thanh Ngọc Giản, lại thêm Thất Tinh Thải Vân Bộ. Dưới tình huống bình thường, cho dù đối phương là tu hành giả tứ diệp ngũ diệp nàng cũng có thể đuổi kịp.
Thật không ngờ kẻ này lại chạy nhanh như vậy.
Nhớ tới lời sư phụ, nàng khẽ gật đầu. “Chắc là cao thủ rồi… không đuổi theo nữa.”
Nàng quay đầu định trở về.
“Tiểu sư muội…”
Giọng nói của Ngu Thượng Nhung chợt vang lên.
Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu nhìn lại, thấy Ngu Thượng Nhung bước ra từ trong bóng tối. Dưới ánh trăng nhu hoà, tay hắn ôm trường kiếm, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
“Nhị… nhị sư huynh?”
Ngu Thượng Nhung đánh giá tiểu sư muội rồi tán thưởng: “Không ngờ tiểu sư muội sau khi có Vân Thường Vũ Y tu vi lại đột phá. Nguyên Thần cảnh… không tệ.”
“Đúng thật là nhị sư huynh rồi!” Tiểu Diên Nhi vui vẻ nói. “Nhị sư huynh, từ bao giờ mà huynh lại đổi nghề làm trộm thế?”
“Trộm?” Ngu Thượng Nhung giang tay ra nhìn lại bản thân, trông mình giống ăn trộm lắm sao?
“Sư phụ bảo muội đi bắt huynh trở về!” Tiểu Diên Nhi nói.
Ngu Thượng Nhung nhẹ giọng cười một tiếng. “Tiểu sư muội… sao sư phụ lại đến Thần Đô?”
Nghe thấy câu hỏi này, Tiểu Diên Nhi cúi đầu, bàn tay nhỏ nắm một góc Phạm Thiên Lăng, trong giọng nói mang theo vẻ ưu thương: “Sư phụ muốn điều tra thân thế của ngũ sư tỷ… Ngũ sư tỷ thật đáng thương, muội thấy thương cảm không thôi.”
Nhìn bộ dạng ưu thương của nàng, Ngu Thượng Nhung không nhịn được cười lên.
Hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
Đồng thời Ngu Thượng Nhung càng chắc chắn quan điểm của mình… tiểu sư muội hắn mới gặp mấy lần đúng thật là một nha đầu lương thiện đối xử tốt với mọi người.
“Sư phụ có khoẻ không?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Rất khoẻ!” Tiểu Diên Nhi gật đầu đáp.
Ngu Thượng Nhung cảm thấy kỳ quái…
Lực lượng bình chướng đã dùng xong, sao sư phụ lão nhân gia người vẫn còn có thể bảo trì trạng thái khoẻ mạnh như vậy?
Trong đầu Ngu Thượng Nhung đột nhiên xuất hiện mấy chữ: hồi quang phản chiếu.
“Tiểu sư muội… sư huynh còn có chuyện phải làm, muội trở về sớm đi.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười ấm áp.
“Vâng.”
“Lần sau gặp lại.”
Ngu Thượng Nhung khẽ cười rồi khoanh tay đi về phía cuối đường. Nhưng hắn không đạp trên mặt đất mà là lăng không hành tẩu, soạt một tiếng, biến mất không thấy gì nữa.
Nhị sư huynh vừa biến mất, Tiểu Diên Nhi đưa tay gãi gãi đầu.
Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói ra được…
Kỳ Vương phủ.
Tiểu Diên Nhi rón ra rón rén như thể mình vừa làm sai điều gì.
Nàng đi đến trước cửa phòng sư phụ, thấp giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi học nghệ không tinh, để trộm chạy mất rồi, xin sư phụ trách phạt.”
“Đừng tự trách. Đối phương có thể trốn được con, chứng tỏ thực lực hắn không yếu. Lui xuống đi.” Lục Châu nói.
“Sư phụ, đồ nhi không ngờ nhị sư huynh lại đổi nghề làm ăn trộm… Tốc độ của nhị sư huynh quá nhanh, đồ nhi thật sự đuổi theo không kịp!” Tiểu Diên Nhi giải thích.
Lục Châu nhướng mày.
Vừa rồi kẻ lén lút nấp trên nóc nhà là nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung?
“Lui xuống nghỉ ngơi đi.” Lục Châu lại nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi quay về phòng. Lục Châu thì lại lâm vào suy nghĩ…
Nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung tại sao lại xuất hiện ở Thần Đô?
Hắn luôn có cảm giác… ba người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai luôn nắm rõ hành tung của hắn trong lòng bàn tay.
Lại có thể lên kế hoạch chạy thoát rất nhiều lần.
Khi hắn tới Tịnh Minh Đạo, tứ đại hộ pháp đảm nhiệm làm chướng ngại vật. Ở An Dương thành Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải tặng quà cho cửu đồ đệ. Trên Liên Hoa đài trông thấy phi liễn của Vu Chính Hải…
Đến nay, ở Kỳ Vương phủ trong Thần Đô cũng gặp được Ngu Thượng Nhung.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy có người vẫn luôn thời thời khắc khắc quan tâm mật thiết đến hành tung của hắn.
Nghĩ tới đây, Lục Châu nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Ngày hôm sau, trong Kỳ Vương phủ.
Tần Quân dẫn theo quản gia Hồng Phúc đứng chờ ngoài cửa phòng Lục Châu từ sớm.
Bọn họ đợi đã lâu vẫn không thấy trong phòng có động tĩnh gì.
Quản gia Hồng Phúc cảm thấy không đúng, bèn nói: “Lão gia, có khi nào lão tiên sinh đã xảy ra chuyện không? Sáng sớm nay quân thủ thành phát hiện gần đây có không ít thi thể, hoài nghi đó là xác của thích khách.”
“Chờ thêm một chút xem sao.”
Tuỳ tiện quấy rầy lão tiên sinh nghỉ ngơi là chuyện mất đầu.
Một lát sau.
Trong phòng vẫn không có động tĩnh.
Mặt trời đã lên cao, Tần Quân rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn khom người gọi: “Lão tiên sinh.”
Không có hồi âm.
Tần Quân phất phất tay…
Lão quản gia Hồng Phúc đẩy cửa ra bước vào gian phòng.
Trong phòng nào có bóng dáng Lục Châu.
Tần Quân cũng chạy vào, đưa mắt nhìn quanh. Rỗng tuếch.
Tần Quân đột nhiên vỗ đùi, vội nói: “Mau đi thông tri cho Vu giáo chủ, nói là lão tiên sinh đã rời khỏi Thần Đô, rất có thể đi đến Kiếm Khư lăng mộ.”
“Vâng.”
Nhưng mà…
Hắn vừa dứt lời, Lục Châu đã bước ra khỏi gian phòng của Tiểu Diên Nhi, tay vuốt râu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tần Quân.