Chương 299: Đảo Phản Thiên Cương
Lục Châu tựa như một người bình thường, ngẩng đầu hưởng thụ ánh mặt trời chói chang, sau đó vươn vai đi ra giữa sân.
Đám người Tần Quân trừng to mắt…
Tựa như bị trúng Định Thân Thuật, toàn bộ đứng ngây ra như phỗng không thể nhúc nhích.
Thứ duy nhất bọn họ không thể khống chế được chính là sự run rẩy do nỗi sợ hãi gây ra.
Gương mặt già nua của Lục Châu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, không có chút lửa giận nào.
Nhưng chính thái độ này lại khiến bọn họ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng không thể nào kháng cự.
Muốn khóc quá!
Tiểu Diên Nhi từ phía sau chạy tới đứng bên cạnh Lục Châu, cười hì hì nói: “Sư phụ, sau này đồ nhi mỗi ngày đều sẽ đấm lưng cho người nha.”
Lục Châu vuốt râu, hài lòng gật đầu.
Trẻ con dễ dạy. Tiểu nha đầu đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.
Phịch phịch!
Tần Quân rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, quỳ phịch xuống đất.
Quản gia Hồng Phúc và những người khác cũng quỳ xuống theo.
Ngay cả Tần Thạc và Tần Nhược Băng vừa đi tới cửa viện cũng giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống đất không dám nhúc nhích.
Bầu không khí trở nên vô cùng áp lực và quỷ dị.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Tần Quân, khẽ nói: “Mật báo?”
“Tần Quân không dám!” Tần Quân dập đầu.
Chuyện liên quan đến sinh tử của cả gia tộc, khi hắn trả lời, chất giọng cũng trở nên cao hơn hẳn.
“Nghiệt đồ Vu Chính Hải… đã cho ngươi chỗ tốt gì?”
Tần Quân vội đáp: “Xin lão tiên sinh minh xét… vãn bối và Vu giáo chủ chỉ là bằng hữu.”
“Bằng hữu?”
“Từ đầu đến cuối vãn bối đều không có chút ý đồ nào nhằm mưu hại Ma Thiên Các! Nếu có nửa phần dối trá nguyện chết không yên lành!” Tần Quân dùng lực trong từng câu chữ.
Lục Châu khẽ lắc đầu.
“Vu Chính Hải bảo ngươi làm gì?”
“Truyền lại tin tức trong cung và trong Thần Đô. Vãn bối từng nhận ân huệ của lão tiên sinh, tuyệt đối không có can đảm bán đứng Ma Thiên Các!” Tần Quân cúi thấp đầu nói.
“Ngươi nhận ân huệ của lão phu lại đi báo đáp cho tên nghiệt đồ kia?”
“. . .”
Đầu óc Tần Quân trống rỗng.
Nói thế nào cũng không đúng. Câu nói vừa rồi của Lục Châu khiến toàn thân Tần Quân co rụt lại.
Lão quản gia Hồng Phúc đánh bạo nói: “Tiểu nhân xin được cả gan nói một câu. Sau khi nói xong nguyện nhận lấy cái chết để tạ tội!”
Kỳ thật, dạng phàm nhân bình thường như lão quản gia Hồng Phúc vốn không khiến Lục Châu chú ý.
Nhưng lão quản gia này lại rất khác biệt. Từ khi Lục Châu bắt đầu bước chân vào Kỳ Vương phủ, Hồng Phúc đã thể hiện mình là người rất biết tiến lùi, vô cùng thức thời.
Thế nên ấn tượng của Lục Châu đối với lão không tệ.
“Nói đi.”
Lão quản gia không nghĩ nhiều như vậy, vội vàng nói: “Vu giáo chủ căn bản không hề biết lão tiên sinh sẽ đến Thần Đô… nếu lão gia có lòng muốn mật báo cho ngài ấy thì sao lại đợi đến bây giờ?”
“Lão gia và Vu giáo chủ đúng là có qua lại với nhau, nhưng lão gia từng nói thẳng trước mặt Vu giáo chủ rằng người tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì mưu hại Ma Thiên Các. Trong phòng lão gia có một bức chân dung của lão tiên sinh, nếu không vì kính yêu ngài thì sao lão gia lại đặt nó trong thư phòng suốt mấy chục năm qua để ngày ngày ngắm nhìn chứ.”
Lời này của lão nghe rất không ổn.
Bản thân mình đang sống tốt mà ngày ngày bị một đại nam nhân nhớ thương… Thật xấu hổ!
Nhưng trên mặt Lục Châu vẫn không lộ chút biểu tình nào.
Hắn có thể nạy ra được nhiều thông tin từ miệng của Tần Quân.
Lão quản gia Hồng Phúc phất tay ra hiệu với một hạ nhân quỳ bên cạnh.
Hạ nhân kia vội vàng chạy đến thư phòng, không bao lâu sau đã mang bức chân dung tới.
Đây quả thực là chân dung của Lục Châu, chỉ là gương mặt già trông có vẻ tang thương hơn và nếp nhăn trên mặt nhiều hơn.
Thần vận và khí chất thì cũng khá giống hiện tại.
Tiểu Diên Nhi nhận lấy bức tranh xem một lát rồi cười nói: “Sư phụ, vẽ không tốt, không giống người gì hết.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía lời bạt bên cạnh bức tranh.
“Ân sư Cơ Thiên Đạo, mùa xuân năm Vĩnh Thọ thứ 23.”
Bên dưới là một bài thơ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Không xem thì hơn.
Lục Châu tiện tay vung lên, cương khí bao bọc bức chân dung.
Roạt!
Bức chân dung hoá thành bột mịn tan đi trong gió.
Nghiệt đồ mà cũng xứng đề hai chữ “ân sư”?
“Đảo phản thiên cương.”
(Chú thích: ý nghĩa tương tự như dĩ hạ phạm thượng.)
“Lão tiên sinh thứ tội!”
Tần Quân và Hồng Phúc dập đầu sát đất, không dám ngẩng lên.
Khi nói ra bốn chữ này, ngữ khí Lục Châu rất bình thản không hề tức giận. Bốn chữ mang hai ý nghĩa, ý vị thâm trường.
Lục Châu biết Vu Chính Hải muốn đoạt được thiên hạ, thế thì hắn có tham lam bảo vật của Ma Thiên Các không?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì…
Lời của Hồng Phúc cũng có đạo lý. Nếu Tần Quân có ý đồ xấu thì đã thông báo cho Vu Chính Hải từ lâu, cần gì chờ tới bây giờ.
“Lão gia sở dĩ đợi ngài rời đi mới thông báo cho Vu giáo chủ biết, là vì Vu giáo chủ từng nói hai câu…” Hồng Phúc nói.
“Hai câu gì?”
“Tiểu nhân không dám nói!”
Lục Châu không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Hồng Phúc.
Ngươi đúng là biết làm người, cũng rất thức thời, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi được phép chơi trò thừa nước đục thả câu trước mặt lão phu.
Tần Quân lúc này mới mở miệng nói: “Câu đầu tiên Vu giáo chủ nói là: Ngài ấy hy vọng lão tiên sinh có thể ở Ma Thiên Các an hưởng tuổi già.”
“Còn câu thứ hai là gì?” Tiểu Diên Nhi cực kỳ tò mò, vội hỏi.
“Câu thứ hai của Vu giáo chủ là: Ngài ấy hy vọng lão tiên sinh vĩnh viễn không nhớ lại được những sự tình kia… Tội danh phản bội sư môn ngài ấy nguyện gánh lấy, cuối cùng thì cũng sẽ về với cát bụi mà thôi.” Tần Quân nói xong lại bổ sung. “Một chữ cũng không thiếu, nguyên văn chính là như thế.”
Lời này khiến Tiểu Diên Nhi ngơ ngác chẳng hiểu ra sao. “Nghĩa là sao?”
Trên thực tế Tần Quân và Hồng Phúc cũng chẳng hiểu câu thứ hai có ý nghĩa gì.
Nhưng Lục Châu lại nghe hiểu.
Bên trong ẩn chứa lượng tin tức cực lớn.
Câu nói này cho thấy hai điều: một, Vu Chính Hải biết mình bị mất đi một phần ký ức; hai, Vu Chính Hải phản bội sư môn là có ẩn tình.
Toàn sân viện trở nên yên tĩnh.
Một lát sau Lục Châu mới lên tiếng: “Bảo nghiệt đồ đến Thần Đô.”
Nghe nói như thế, trán Tần Quân ướt đẫm mồ hôi. “Lão tiên sinh… đừng nói là vãn bối, cho dù là vị đệ tử thứ bảy của ngài dùng hết khả năng cũng không thể nào khiến Giáo chủ đến gặp mặt ngài được đâu!”
“Tại sao chứ?” Tiểu Diên Nhi hứng thú hỏi.
“Chuyện này… chuyện này vãn bối cũng không biết.” Tần Quân đáp.
Thấy bầu không khí đã đỡ áp lực hơn trước rất nhiều, lão Hồng lập tức dập đầu nói: “Cầu xin lão tiên sinh bỏ qua cho Kỳ Vương phủ!”
Những người khác cũng đồng thanh hô: “Cầu xin lão tiên sinh bỏ qua cho Kỳ Vương phủ.”
Lục Châu nói:
“Lão phu không phải người không nói đạo lý… niệm tình ngươi có thiện niệm trong lòng, lão phu có thể bỏ qua cho Kỳ Vương phủ.”
“Đa tạ lão tiên sinh!” Tần Quân và đám người đồng loạt dập đầu.
[Ting — nhận được 15 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 150 điểm công đức.]
Nghe tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu bình tĩnh nói: “Nhưng mà —— e là ngươi phải đến Ma Thiên Các ở một khoảng thời gian.”
“A?”
Những lời còn lại không cần nói cũng biết.
Tần Quân có qua lại với Vu Chính Hải, như vậy đương nhiên sẽ biết được một số việc có liên quan đến hắn.
Lục Châu sao có thể bỏ qua những manh mối này.
Tần Quân cũng minh bạch ý tứ Lục Châu, bèn cúi đầu nói: “Vãn bối nguyện ý khai ra hết những tin tức biết được về Vu giáo chủ.”
Đúng lúc này…
Trên bầu trời Thần Đô có mấy chục tên tu hành giả phi hành lướt qua.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Theo luật pháp Đại Viêm, ngoại trừ những tình huống đặc biệt và trừ quân trông giữ Hoàng thành ra, trong Thần Đô cấm tu hành giả phi hành.
Nay trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám tu hành giả ngự không mà đi khiến rất nhiều bách tính bên dưới chú ý.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Đưa hắn đi.”