Chương 301: Ưu tiên người già
Giang Ái Kiếm nhìn trái nhìn phải rồi bước tới, thấp giọng nói: “Thái hậu có bệnh trong người, sau này phát hiện Thiên thư không chữ có thể chữa khỏi bệnh, bà liền lấy một phần đưa cho Thái thượng hoàng… Đáng tiếc vô dụng, bản Thiên thư đó đã được hạ táng cùng với Thái thượng hoàng rồi.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy kinh ngạc nói: “Như vậy là ngươi định thay sư phụ ta đào mộ tổ nhà ngươi?”
“Phi phi phi… loại chuyện thất đức như vậy sao ta dám làm? Ta tới tìm Ma Kiếm mà!” Giang Ái Kiếm nói.
“Ma Kiếm?”
“Kiếm Khư nằm sát vách lăng mộ hoàng thất, có chí dương chi khí và chí âm chi khí tẩm bổ nhiều năm, trong Kiếm Khư nhất định sẽ tẩm bổ được một thanh bảo kiếm tuyệt thế. Loại chuyện tốt này sao có thể thiếu người đứng đầu tam đại Kiếm Si là ta cơ chứ… Nha đầu, đừng có trừng ta nữa.” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Lăng mộ hoàng thất sao có thể để yên cho người khác đào bới như thế?”
Giang Ái Kiếm khoát tay nói: “Kiếm Khư là Kiếm Khư, lăng mộ là lăng mộ. Tử Dương Sơn phía nam hướng dương, phía bắc hướng âm, kéo dài mấy dặm, hai bên không hề liên quan gì đến nhau.”
Vừa nói đến đây, Giang Ái Kiếm bỗng nhiên im bặt.
Hắn chợt ý thức được lão tiền bối đứng trước mặt mình có kiến thức và lịch duyệt cao hơn hắn rất nhiều. Bản thân lại cứ nói líu lo không ngừng đúng là đang múa rìu qua mắt thợ.
Lục Châu nhìn Giang Ái Kiếm rồi đáp: “Hai bên đúng thật là không cùng một chỗ… Nhưng lại nằm trên cùng dãy núi Tử Dương Sơn, có lẽ đã bị người ta khai thông đường đi xuyên từ lâu. Ngươi nhẫn tâm nhìn cảnh này?”
Lời này có ý là: ngươi tốt xấu gì cũng là hoàng tử, giờ lại đi đào mộ phần nhà mình mà coi được sao?
“Chuyện này…”
Giang Ái Kiếm sửng sốt.
Lục Châu tiếp tục tiến về phía giao lộ bị tảng đá lớn chặn đường.
Đám tu hành giả sôi nổi quay đầu nhìn lại, thấy một lão nhân đang đi tới bèn dạt sang hai bên.
Dung mạo Lục Châu đã khác trước rất nhiều… Không chỉ là thọ mệnh nghịch chuyển mà còn thay đổi cả cách ăn mặc.
Bộ dạng Cơ Thiên Đạo trông rất xộc xệch tuỳ tiện, tính tình thì nóng nảy không biết thu liễm, quần áo trên người vừa đơn giản vừa nhàu nhĩ. Còn Lục Châu lại thích ăn mặc chỉnh tề, quần áo lúc nào cũng vừa vặn sạch sẽ… trông rất có khí khái của trưởng giả.
Nhìn Lục Châu, mọi người rất khó có thể liên tưởng đến đương kim đệ nhất đại ma đầu.
Lục Châu vuốt râu nói: “Dọn dẹp đi.”
Những người chung quanh đưa mắt nhìn nhau. Lão nhân gia đang nói chuyện với ai thế?
Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào mặt Giang Ái Kiếm: “Nhanh đi!”
“Ta?” Giang Ái Kiếm chỉ vào mũi mình.
“Ngươi chứ ai…”
Giang Ái Kiếm khóc không ra nước mắt.
Được rồi… nể tình thanh Ma Kiếm sắp vào tay, ta tạm thời nhịn một chút.
Giang Ái Kiếm ngự không bay lên, hai tay dang ra.
Long Ngâm Kiếm ra khỏi vỏ.
Đám tu hành giả đứng chung quanh đều cả kinh, lùi về phía sau.
“Thật mạnh!”
“Không phải vừa rồi hắn nói không có cách nào sao?”
“Khí tức này… là Nguyên Thần cảnh! Hắn là cao thủ Nguyên Thần cảnh!”
Khi Long Ngâm Kiếm ra khỏi vỏ, một tia kim quang vờn quanh thân kiếm tạo thành kiếm cương.
Toàn bộ kiếm cương bao trùm lấy giao lộ. Hai tay Giang Ái Kiếm chặt xuống!
Ầm!
Kiếm cương đánh mạnh vào tảng đá lớn khiến đá vụn bắn tung toé, tro bụi tràn ngập không gian.
Tất cả tu hành giả đều mở cương khí hộ thể lên tránh đi đám đá vụn bay loạn.
Một lát sau, tầm nhìn khôi phục lại, toàn bộ tảng đá lớn đã bị Long Ngâm Kiếm chém nát!
Giang Ái Kiếm hài lòng nhìn kiệt tác của mình rồi chậm rãi hạ xuống đất.
“Chịu thôi… phong cách của ta chính là cường thế.”
Giang Ái Kiếm khẽ phất tay, Long Ngâm Kiếm chủ động chui vào vỏ.
Đám tu hành giả lại lui về sau thêm mấy bước!
Quá mạnh.
Ngay cả Tiểu Diên Nhi cũng không ngờ tên da mặt dày lại có thể đánh ra chiêu thức có uy lực mạnh mẽ như thế.
Xem ra trước nay nàng vẫn xem nhẹ hắn.
Lục Châu hài lòng gật đầu, thản nhiên nói: “Đi.”
Tần Quân và Tiểu Diên Nhi theo sau.
“Ưu tiên người già.”
“Đúng đúng đúng, ưu tiên người già.”
Đám tu hành giả thấy Giang Ái Kiếm cung kính với lão nhân kia nên không dám coi thường một chút nào.
Tiểu Diên Nhi nhe răng nanh gầm gừ: “Ngươi mới là người già! Cả nhà ngươi đều già…”
Doạ đám tu hành giả hoảng hốt một trận, chỉ dám đi theo từ phía xa.
Đi được một lát, Tiểu Diên Nhi thấy đám tu hành giả vẫn lẽo đẽo theo sau bọn họ, bèn hỏi: “Sư phụ, đám người này thật là đáng ghét, có cần đồ nhi đuổi bọn hắn đi không?”
“Không cần.”
Lục Châu vuốt râu, mắt nhìn thẳng phía trước. “Trong Kiếm Khư có rất nhiều kiếm, tu vi bọn hắn không cao, không thể nào lấy được Ma Kiếm. Ngược lại, nếu có nhiều người lấy đi các loại kiếm khác trong Kiếm Khư thì có thể làm suy yếu kiếm trận.”
Giang Ái Kiếm nói: “Có lý lắm… lão tiền bối đúng là lão tiền bối, kiến thức thật rộng rãi, bội phục bội phục.”
“Đồ nịnh hót. Lêu lêu lêu…” Tiểu Diên Nhi le lưỡi làm mặt quỷ với hắn.
Tần Quân chắp tay nói: “Ý lão tiên sinh là kiếm trận trong Kiếm Khư đều là kiếm vô chủ?”
“Kiếm vô chủ nên mới dễ dàng nhận chủ… Nếu muốn huỷ chúng đi thì phải phí không ít khí lực.” Lục Châu đáp.
“Thì ra là thế… thụ giáo.” Tần Quân khom người.
Đám tu hành giả đi phía sau nghe được đối thoại của mấy người, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Trong đó có mấy tên tu hành giả gan lớn còn khom người nói với Lục Châu:
“Lão tiên sinh nói đúng lắm. Đến Kiếm Khư cần phải đoàn kết! Đoàn kết thì việc gì cũng xong! Tu vi chúng tôi nhỏ yếu, chỉ cần kiếm cùng cấp bậc. Tu vi lão tiên sinh cao vời vợi thì dùng kiếm tốt, vẹn toàn cả đôi bên!”
“Lão tiên sinh có tấm lòng nhân hậu, khoan dung độ lượng, chẳng giống tên tiểu nhân hèn hạ Tư Vô Nhai kia chỉ biết tự tư tự lợi.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi lúng túng nhìn sư phụ.
Lục Châu không hề tỏ ra tức giận. Nghiệt đồ làm ra chuyện như thế, bị mắng cũng là đáng đời.
Có lẽ cảm thấy lão nhân gia hoà ái dễ gần nên đám tu hành giả cũng can đảm hơn trước, cả đám lẽo đẽo theo sau không còn sợ hãi nữa.
Một lát sau.
Mọi người đã đến lối vào Kiếm Khư.
“Phía trước chính là Kiếm Khư…”
“Lối vào lại bị chắn.”
“Tại sao hắn phải làm như thế nhỉ? Vừa hại người vừa chẳng lợi mình.”
Lục Châu không để ý đến thảo luận của bọn họ, chỉ thản nhiên nói: “Giang Ái Kiếm.”
“Sao thế?”
“Dọn dẹp đi.”
“Lại là ta sao?” Giang Ái Kiếm cảm nhận được ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình. “Được rồi được rồi… để ta!”
Hầy.
Mẹ nó, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của hắn nha!
Giống như lần trước, Giang Ái Kiếm nhẹ nhàng loại bỏ chướng ngại vật trên đường.
Tần Quân nói: “Có phải là để kéo dài thời gian không nhỉ? Những tảng đá lớn này đâu ngăn trở được tu hành giả. Hắn làm vậy hẳn là để tranh thủ thời gian.”
“Ma Kiếm đâu có dễ lấy như vậy.” Giang Ái Kiếm khinh thường nói.
“Ngươi nói đúng, nhưng đừng quên hắn chính là thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các!” Tần Quân nói như tát nước vào mặt.
Giang Ái Kiếm: “. . .”
Lời Tần Quân khiến hắn hốt hoảng.
Không biết nói chuyện phiếm thì im mẹ mồm giùm!
Lục Châu không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng tiến về phía trước, bước vào Kiếm Khư.
Tiểu Diên Nhi cũng ngay lập tức theo sau. Đám tu hành giả chen chúc mà vào.
Sau khi đoàn người bước vào bên trong, từng khối kiếm mộ lần lượt xuất hiện trước mắt.
Trên mỗi kiếm mộ đều cắm đầy các loại trường kiếm.
To có nhỏ có, dài có ngắn có.
Đám tu hành giả thấy thế, hai mắt loé sáng.
Giang Ái Kiếm lại lắc đầu: “Toàn là hàng phàm phẩm thấp kém!”
Hắn nôn được nhìn thấy Ma Kiếm lắm rồi.
Trong mắt hắn, đám kiếm mộ trước mặt đều là dong chi tục phấn.
(Chú thích: dong chi tục phấn là từ thường dùng để chỉ những cô gái ăn mặc và trang điểm loè loẹt diêm dúa, thiếu tinh tế và kém văn hoá.)
Chỉ có thanh Ma Kiếm trong kiếm trận kia mới là giai nhân tuyệt sắc trong lòng hắn! Mới là bảo kiếm mà hắn vẫn luôn nhớ thương!