Chương 300: Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên (hạ)
Tần Quân kinh hô một tiếng, một đạo cương khí cuốn hắn lại bay vào tay Tiểu Diên Nhi.
Hắn chỉ có tu vi Thần Đình cảnh nên bị Tiểu Diên Nhi dễ dàng tóm lấy.
“Sư phụ… có đuổi theo bọn họ không?” Tiểu Diên Nhi hưng phấn hỏi.
Nhìn thấy trên trời có một đám tu hành giả phi hành bay đi, nàng đã hưng phấn không chờ được.
Nhưng mà… nơi này là Thần Đô, cao thủ nhiều như mây.
Cấm vệ quân Hoàng thành và Thập Tuyệt Trận tạo thành một lớp phòng hộ cực kỳ mạnh mẽ… đã bao nhiêu năm nay vẫn không ai có thể phá vỡ.
Lục Châu hơi trầm ngâm nhìn về phía lão quản gia.
“Chuẩn bị xe ngựa.”
“Vâng… Tiểu nhân đi chuẩn bị ngay!” Lão Hồng lĩnh hội ý tứ Lục Châu, lập tức gọi hạ nhân đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa thật tốt.
Nhưng phong cách này có vẻ hơi kỳ quái.
Hạ nhân Kỳ Vương phủ chuẩn bị xe xong, lại trói chặt chủ tử nhà mình đưa lên xe.
Cũng may nơi này là Kỳ Vương phủ, trước cổng phủ không có người ngoài, nếu không chuyện này sẽ trở thành cười cho cả Thần Đô.
Khi xe ngựa rời đi, Tần Thạc và Tần Nhược Băng vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
“Thiếu gia và tiểu thư đừng lo lắng. Lão gia chỉ đến Ma Thiên Các một chuyến rồi sẽ trở về thôi.” Lão Hồng cũng chỉ có thể an ủi như thế.
Tần Thạc hoảng hốt ngơ ngẩn nói không ra lời.
Còn Tần Nhược Băng thì buồn bã lẩm bẩm một câu: “Biết thế đã xin bọn họ bắt mình theo rồi.”
Tần Thạc: “? ? ?”
Lão Hồng: “? ? ?”
Trên xe ngựa, Tiểu Diên Nhi kỳ quái hỏi: “Sư phụ, sao chúng ta không phi hành giống bọn họ?”
Không đợi Lục Châu lên tiếng, Tần Quân đã lúng túng nói: “Cửu… cửu tiên sinh, thả lỏng.. thả lỏng một chút đi…”
Đằng nào thì hắn cũng có bỏ chạy được đâu.
“Nghĩ hay quá nhỉ!” Tiểu Diên Nhi vung nắm tay lên.
Tần Quân đành phải quay sang nhìn Lục Châu bằng ánh mắt cầu xin.
Lục Châu nói: “Mở trói cho hắn.”
Tiểu Diên Nhi nhấc tay lên, cương khí xẹt qua sợi dây thừng trói chặt người Tần Quân khiến nó đứt ra.
Việc đã đến nước này, Tần Quân cũng chẳng thể chạy trốn được. Trói hay không trói cũng không quan trọng.
Sau khi thoát ra khỏi sợi dây thừng, Tần Quân chắp tay nói: “Đa tạ.”
Thấy Tiểu Diên Nhi không thèm đáp lại, Tần Quân chủ động giải thích: “Nơi này dù sao cũng là Thần Đô, lão tiên sinh không muốn khiến người khác chú ý… Quyền quý trong Thần Đô rất nhiều, chỗ nào cũng có loại xe ngựa như thế này, sẽ không quá bắt mắt.”
Tiểu Diên Nhi hơi hơi hiểu, khẽ gật đầu.
Không bao lâu sau, xe ngựa ra khỏi thành rồi dừng lại.
“Kiếm Khư lăng mộ vừa mở ra, hẳn sẽ có không ít tu hành giả tiến vào. Chúng ta nên làm việc khiêm tốn một chút.” Tần Quân nói.
Tiểu Diên Nhi nghi ngờ nhìn Tần Quân, thầm nghĩ, gia hoả này sao lại còn giống người một nhà hơn cả mình thế?
“Kiếm Khư ở đâu?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Ở phía tây bắc cách Hoàng thành ba mươi dặm, phía sau khu lăng mộ hoàng gia.” Tần Quân đáp.
Lục Châu nhìn về phía Kiếm Khư.
Hắn hiểu rõ Kiếm Khư hơn Tần Quân rất nhiều… Với kiến thức ngàn năm lịch duyệt của Cơ Thiên Đạo, hiểu biết của Lục Châu không hề thua kém ai.
Thấy Lục Châu không nói chuyện, Tần Quân lại tiếp tục nói:
“Lão tiên sinh, trong bức phi thư gửi cho ngài…”
Hắn dè dặt đề cập tới, nói được một nửa liền ngừng lại.
“Nói tiếp đi.” Lục Châu ra hiệu.
“Đồ nhi của ngài thật khó chơi… Là vị tiên sinh nào muốn gây khó dễ cho tai mắt của lão tiên sinh thế?” Tần Quân nhớ lại bức phi thư gửi đến Kỳ Vương phủ.
Lục Châu đáp: “Hẳn ngươi còn rõ ràng hơn lão phu.”
“Ách…”
Thế nhân đều biết Ma Thiên Các có những phản đồ nào.
Tần Quân sao có thể không biết?
Đồng thời Lục Châu cũng muốn nhắc nhở Tần Quân, ngươi biết rõ Vu Chính Hải là phản đồ còn cấu kết hợp tác với hắn, ngươi để tổ sư gia Ma Thiên Các ở đâu?
Tần Quân xấu hổ cười khan một tiếng, không nói gì nữa.
Lục Châu chắp tay sau lưng, đạp không phi hành về hướng tây bắc.
Lục Châu cũng không rõ tên nghiệt đồ nào đang làm khó Giang Ái Kiếm… có thể là Ngu Thượng Nhung, Vu Chính Hải, cũng có thể là Tư Vô Nhai.
Nhưng bất kể kẻ đó là ai…
Chỉ cần đụng phải hắn thì cứ thu phục ngay tại chỗ.
“Còn thất thần cái gì? Sư phụ đi rồi kìa.” Tiểu Diên Nhi đạp không bay lên, quay đầu lại thấy Tần Quân vẫn còn đứng sững sờ bèn thúc giục.
Tần Quân lập tức phóng lên trời, miệng vội đáp: “Đến đây, đến đây…”
Chẳng còn chút dáng vẻ nào của một vương gia.
Tần Quân và Tiểu Diên Nhi rất nhanh đã đuổi kịp.
Tiểu Diên Nhi dù sao cũng là tu hành giả Nguyên Thần cảnh, lại có thêm Đạp Vân Ngoa nên về phương diện tốc độ không thua kém ai.
Ngược lại Tần Quân chỉ là Thần Đình cảnh, phát hiện ra tốc độ phi hành của Lục Châu cũng gần giống mình nên trong lòng hắn cảm động không thôi…
Lão tiên sinh đến tốc độ phi hành cũng chiếu cố ta như vậy… hầy, thật là hổ thẹn mà!
Tốc độ phi hành của ba người không nhanh bằng Nguyên Thần cảnh, nhưng Kiếm Khư cách đó cũng không xa nên không bao lâu sau đã đến nơi.
Ba người hạ xuống một sơn mạch kéo dài mấy dặm.
Lục Châu một tay vuốt râu, một tay chắp sau lưng nhìn dãy sơn mạch trước mặt.
Tần Quân nói: “Hẳn là ở bên cạnh Tử Dương Sơn.”
“Đi.”
Lục Châu hành tẩu trên đường núi gập ghềnh.
Chốc lát sau đã nghe được tiếng cãi vã kịch liệt ——
“Người của Ám Võng thật đáng ghét. Kiếm Khư là nơi ai ai cũng có thể tiến vào, dựa vào cái gì mà bọn hắn lại chắn mất đường đi của chúng ta!”
“Ai bảo người ta là ma đầu chứ! Đừng quên Giáo chủ Tư Vô Nhai của Ám Võng là thất đệ tử Ma Thiên Các.”
“Cơ lão ma thì ta phục, nhưng Tư Vô Nhai thì ta không phục! Hắn chỉ là tên phản đồ!”
Lúc này ba người Lục Châu đã bước ra khỏi chỗ ngoặt, trông thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt.
Có khoảng hơn năm mươi tu hành giả với đủ loại cảnh giới khác nhau, từ Thối Thể cảnh đến Phạn Hải cảnh, Thần Đình cảnh đều có.
Lại còn có một Nguyên Thần cảnh… là Giang Ái Kiếm?
Một mình Giang Ái Kiếm ngồi xổm trên một khối đá, dáng vẻ lông bông ôm kiếm trước ngực, mắt nhìn về phía tảng đá to đang chắn giữa đường.
“Giang Ái Kiếm.”
Toàn thân Giang Ái Kiếm giật bắn té khỏi khối đá. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại.
Ở nơi hoang vu sơn dã thế này mà cũng có người nhận ra ta? Ta nổi tiếng vậy sao?
“Ồ lão tiền bối? Đã lâu không gặp, thật là nhớ nhung… Hắc hắc, nha đầu, ngươi cao hơn trước rồi nha…” Giang Ái Kiếm lại trưng ra gương mặt dày mấy tấc nghênh đón mọi người.
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái rồi xem hắn như không khí.
Lục Châu nhìn đoạn đường bị tảng đá to chắn mất, lên tiếng hỏi: “Sao lại huyên náo như vậy?”
Giang Ái Kiếm chỉ tay về phía tảng đá: “Đồ đệ nhà ngài chắn mất đường đi rồi…”
“Với tu vi của ngươi, mở đường khó lắm sao?” Lục Châu hỏi ngược.
Khụ khụ… Giang Ái Kiếm hắng giọng: “Ta đường đường là người đứng đầu trong tam đại Kiếm Si, là cao thủ kiếm đạo người gặp người thích hoa gặp hoa nở, sao lại làm mấy chuyện cấp thấp thế này được.”
“Hửm?”
Lục Châu nhìn chằm chằm Giang Ái Kiếm, nhìn không chớp mắt đến mức trong lòng hắn phải run rẩy.
“Ta làm, ta làm là được chứ gì… Còn không phải vì ta đang đợi lão tiền bối ngài đến sao? Ta gửi thư báo tin, biết ngay ngài sẽ tới mà.” Giang Ái Kiếm nhận thua.
“Trong thư ngươi nói Kiếm Khư có thứ lão phu cần?” Lục Châu hỏi.
“Đúng vậy…”
Giang Ái Kiếm gật đầu. “Lão tiền bối bảo ta điều tra đồ vật của Ma Thiên Các, ta tốn không ít công sức đấy. Không tra thì thôi, vừa tra đã giật mình, trong tay Thái hậu có hai phần Thiên thư không có chữ đến từ Ma Thiên Các.”
“Tiếp tục.” Lục Châu nói.
Hắn là hoàng tử, tra ra được mấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Điều này cũng đã nghiệm chứng được phỏng đoán trước đó của Lục Châu.
Nói cách khác, một phần Thiên thư không có chữ còn lại đúng thật đang ở trong tay Thái hậu.