Chương 313: Bạch y nữ tử
Đoan Mộc Sinh tiếp tục nói:
“Nhưng bọn hắn không trộm được gì, chỉ cứu được Lư Lâm. Hoa trưởng lão và Nguyệt Hành cô nương đã khiến bọn hắn bị thương! Đám chuột nhắt này thật là giảo hoạt…”
Vừa nói xong, Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành từ xa đi tới.
Hoa Nguyệt Hành khom người nói: “Thuộc hạ làm việc bất lực, để Ngũ Thử trốn thoát, xin Các chủ trừng phạt.”
Hoa Vô Đạo vốn không am hiểu tấn công, không làm gì được Ngũ Thử thì có thể hiểu được. Nhưng Hoa Nguyệt Hành là thần xạ thủ mà lại để Ngũ Thử trốn thoát.
Có thể thấy độ giảo hoạt của bọn Ngũ Thử này không hề tầm thường.
Lục Châu trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện của Ngũ Thử sau này nói. Tất cả lui xuống đi.”
Bận rộn mấy ngày liền, bây giờ Lục Châu chỉ muốn được yên tĩnh.
“Vâng.”
Trong rừng cây.
“Đại ca, ngũ đệ bị phong ấn tu vi rồi, trong nhất thời không giải được, phải làm sao đây?”
Kẻ đứng phía trước là lão đại Ngũ Thử, Hàn Ngọc Phương.
Hàn Ngọc Phương nhìn về phía Lư Lâm đang tựa người vào gốc cây, khẽ nói: “Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất… Ma Thiên Các sẽ không ngờ được chúng ta đang nghỉ ngơi ở ngay cạnh Kim Đình Sơn.”
“Lão đại anh minh, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không xong. Đã qua hai ngày rồi.” Lão nhị Hứa Văn nói.
Lão tam Khương Đường nhổ cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra. “Ta lại thấy đại ca nói rất đúng, chúng ta đến cứu người khó tránh khỏi sẽ kinh động người khác. Hiện tại cùng dưỡng thương chữa hẳn thương thế, sau đó mới là lúc chúng ta hiển lộ tài năng.”
“Đại ca, tam ca nói có lý. Cứu người đâu phải là mục tiêu chính của Ngũ Thử. Hai lần đến Ma Thiên Các lại không trộm được thứ gì, thật là đáng tiếc. Cầu phú quý trong nguy hiểm… dù sao chúng ta cũng đã đắc tội với Ma Thiên Các rồi. Sau khi trộm được bảo bối Ma Thiên Các, chúng ta mai danh ẩn tích rồi chờ năm năm hoặc mười năm, khi đó Cơ lão ma đã xuống mồ, còn ai có thể trả thù chúng ta được nữa?” Lão tứ Lưu Vân Bạch nói.
Bốn người còn lại đều gật đầu.
Lư Lâm chịu đựng vết thương trên người, mở miệng nói: “Đa tạ đại ca, nhị ca, tam ca và tứ ca đã liều mình cứu giúp.”
“Đều là huynh đệ trong nhà, đừng khách khí.”
Nhưng mà…
Khi bọn hắn đang lên kế hoạch cho lần trộm cắp tiếp theo, một cỗ hàn phong đột nhiên xuyên qua rừng cây thổi tới.
Soạt!
“Ai đó?!”
Hàn Ngọc Phương đứng đầu Ngũ Thử quay đầu nhìn về phía cánh rừng sâu hun hút.
Tu hành giả vốn rất mẫn cảm, lại thêm Ngũ Thử trời sinh có giác quan cực kỳ nhạy bén…
Trời trong gió nhẹ, nắng ấm tứ phương đột nhiên xuất hiện một cơn gió lạ khiến bọn hắn sinh lòng cảnh giác.
Ngũ Thử vội vàng đứng lên.
Ngay đằng trước cách bọn họ không xa, đột nhiên một bóng người xuất hiện trong tầm mắt ——
Nữ tử này mặc bộ váy trắng, khoác áo choàng trắng, mang giày trắng và mái tóc cũng trắng toát, trên tay nàng cầm một cây dù trắng…
Khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan động lòng người.
Năm người Ngũ Thử vô cùng sửng sốt.
Bọn hắn chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp thế này, trông như tiên tử trên trời không dính khói bụi nhân gian.
Nữ tử đứng cách bọn họ mười mét.
Hàn Ngọc Phương là người đầu tiên tỉnh táo lại. Hắn nhướng mày, tại nơi dã ngoại hoang vu này sao lại có một nữ tử xuất hiện?
“Xin hỏi danh tính cô nương, đến từ nơi nào, lại định đi đâu?” Hàn Ngọc Phương nói.
Hứa Văn cười nói: “Ở nơi hoang vu thế này… mỹ nữ, hay là để ta đưa nàng trở về.”
Nữ tử đứng đối diện quét mắt nhìn năm người rồi nói: “Ngũ Thử?”
“Cô nương nhận ra bọn ta?” Hàn Ngọc Phương cả kinh, lập tức đề phòng hỏi.
“Ha ha, thấy không, Ngũ Thử chúng ta nổi tiếng rồi… Đúng vậy, bọn ta chính là Ngũ Thử đây.”
“Vị này là đại ca của ta, Hàn Ngọc Phương, rất biết nhìn đại cục. Vị này là nhị ca một khi vào núi là vô ảnh vô tung Hứa Văn. Còn ta…” Khương Đường vỗ ngực nói, “Lão tam Khương Đường vô địch khi ở dưới nước chính là ta… Người đứng cạnh ta là tứ đệ, nhanh như cơn gió Lưu Vân Bạch… Vị cuối cùng là ngũ đệ, giỏi về độn thổ Lư Lâm…”
Nữ tử khẽ gật đầu: “Rất tốt.”
Hàn Ngọc Phương càng lúc càng cảm thấy kỳ quái. “Cô nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Ánh mắt nữ tử nhìn về phía Hàn Ngọc Phương: “Trả lời hay không cũng không có ý nghĩa… Các ngươi đều là người sắp chết.”
Hàn Ngọc Phương cau mày. “Cô nương, sao lại nói như vậy?”
Bạch y nữ tử không nói gì, trên người nàng tản mát khí tức nguyên khí ba động.
Hứa Văn cười ha hả: “Không phải là cô nương muốn bắt bọn ta đó chứ? Ha ha ha… thật không dám giấu diếm, bọn ta có thể đào thoát được từ tay thần xạ thủ Ma Thiên Các.”
“Đáng tiếc, đều bị thương.”
Tuy năm người bọn hắn có thể chạy thoát khỏi Ma Thiên Các nhưng trên người đều có vết thương, thế nên mới ở lại khu vực lân cận Kim Đình Sơn để tịnh dưỡng.
Không ngờ lại gặp phải bạch y nữ tử kỳ quái này.
Bạch y nữ tử lãnh đạm nói: “Lên đường đi.”
“Hả?”
Tay phải nàng khẽ nâng lên… rồi vung chiếc dù ra.
Chiếc dù trắng xoay tròn bay lên không trung.
Thân hình bạch y nữ tử như điện, lướt tới mang theo một trận hàn phong.
Hàn Ngọc Phương quá sợ hãi, vội thét lên: “Chạy mau!”
Ông!
Tốc độ của bạch y nữ tử nhanh như thiểm điện, trong tay nàng bắn ra một vật thể hình tròn không ngừng xoay vòng!
Ngũ Thử nhanh chóng hiểu ra một sự thật ——
Bạch y nữ tử này là cao thủ Nguyên Thần cảnh, hơn nữa trong tay nàng lại có vũ khí thiên giai!
Trốn!
Liều mạng mà trốn!
Kinh nghiệm chạy trốn của Ngũ Thử rất phong phú, lập tức tản ra bốn phía.
Bọn hắn đã từng dùng cách này để tránh né các loại truy kích, cực kỳ hữu hiệu.
Nhưng mà…
Khi bọn hắn vừa mới tản ra, vật thể hình tròn trông như cái mâm trên tay bạch y nữ tử đột nhiên dùng tốc độ cực kỳ đáng sợ phủ xuống.
Bóng ảnh lập loè, từ một biến thành bốn đạo thân ảnh!
Roạt roạt roạt!
Lưu Vân Bạch rơi xuống!
Chân Hứa Văn gãy!
Khương Đường mất mạng tại chỗ, toàn thân đổ rạp xuống đất.
Sắc mặt Hàn Ngọc Phương vô cùng khó coi, hắn ngồi bệt dưới đất, từ bỏ việc chạy trốn.
Hắn không ngờ thủ đoạn của bạch y nữ tử lại đáng sợ như thế.
Trong tay nàng ta, năm người bọn hắn hoàn toàn không có lực hoàn thủ…
“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai? Ngũ Thử bọn ta đâu có oán thù gì với ngươi!” Hàn Ngọc Phương nuốt một ngụm nước bọt, muốn tranh thủ một cơ hội sống cuối cùng.
“Ma Thiên Các, Diệp Thiên Tâm.”
Bạch y nữ tử lạnh lùng đáp.
Sáu chữ này đã chém đứt tia hy vọng cuối cùng của Hàn Ngọc Phương, gương mặt hắn xám như tro tàn…
Bạch y nữ tử này lại chính là lục đệ tử Diệp Thiên Tâm của Ma Thiên Các?
Ha ha ha.
Hàn Ngọc Phương há mồm vừa định nói chuyện ——
Soạt!
Mâm tròn xẹt qua cổ hắn.
Hàn Ngọc Phương trừng to mắt, không cam lòng ngã xuống.
Năm người đều chết sạch.
Chiếc dù trắng đang xoay vòng trên không trung lúc này cũng từ từ hạ xuống, chậm rãi rơi vào lòng bàn tay nàng.
Đúng như lời nàng nói, người sắp chết biết nhiều cũng có ích lợi gì đâu. Có nói nhiều cũng không ý nghĩa gì, lãng phí thời gian mà thôi.
Sau khi Ngũ Thử chết, Diệp Thiên Tâm chậm rãi xoay người đi về phía Canh Tử Trấn.
Không lâu sau đó, có mấy nam tử phàm nhân rời khỏi Canh Tử Trấn đi đến nơi này.
Mấy nam tử nhìn năm thi thể nằm rải rác trên mặt đất, im lặng rất lâu.
“Nàng ta bảo chúng ta mang đống thi thể này đến chân núi Kim Đình Sơn… Lỡ như đám ma đầu kia giết chúng ta thì phải làm sao?”
“Hầy… đừng nghĩ nhiều như vậy, nào có đồng tiền nào dễ kiếm chứ. Tu hành giới mỗi ngày đều có rất nhiều người chết mà.”
“Làm việc đi, đừng lo lắng nữa.”