Chương 314: Thần thông thứ ba
Trên Ma Thiên Các.
Chuyện đầu tiên Lục Châu làm sau khi trở lại Đông Các là đến xem tấm bản đồ da dê cổ.
Đúng như dự liệu của hắn.
Trên tấm bản đồ, khu vực Thần Đô và Kiếm Khư đã hiện ra khá rõ ràng.
Đương nhiên vị trí Ma Thiên Các cũng thế.
Vừa vặn đây chính là nơi ba phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên hạ lạc.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa quan sát bản đồ ——
“Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên đã tìm được, bản đồ da dê này có phải đã mất giá trị sử dụng rồi không?”
Nhưng tấm bản đồ vẫn nằm yên trên bàn không nhúc nhích, như thể nó không chỉ được dùng để xác định vị trí của Thiên Thư Khai Quyển.
Như vậy thì…
Nó còn có tác dụng gì?
Lục Châu nghĩ cả buổi trời cũng không tìm ra đầu mối.
“Thôi vậy.”
Lục Châu lấy quyển Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên ra, bàn tay khẽ động.
Ngưng khí thành cương! Ầm!
Tàn thiên đã bị chấn nát.
[Ting — thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển.]
Thiên Thư Khai Quyển hoá thành từng điểm tinh quang bao phủ toàn thân Lục Châu.
Sau khi hoàn toàn dung nhập tinh quang, Lục Châu ngồi xếp bằng xuống, chuẩn bị tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Nhưng chợt nhớ ra một chuyện, lỡ như lĩnh hội xong thần thông thứ ba của Thiên thư, đống thẻ đạo cụ lại tăng giá thì hắn biết làm sao?
Thế là Lục Châu mở bảng giá thẻ đạo cụ ra xem ——
Miễn Dịch Sát Thương: 1.500 điểm.
Một Kích Chí Mạng: 1.800 điểm.
Tuyệt Địa Liệu Thương: 1.000 điểm.
Lôi Cương: 800 điểm.
Lồng Giam Trói Buộc: 1.000 điểm.
Mặt mo của Lục Châu đen như đít nồi.
Con mẹ nó tăng giá gì mà phi lý vậy? Chẳng phải chỉ thu hoạch được có một thần thông mới thôi sao? Đề thăng tu vi còn không tăng giá nhiều thế này!
Từ lần trước thẻ đạo cụ tăng giá, Lục Châu đã mơ hồ dự đoán giá cả tăng có liên quan đến những đồ vật hắn thu hoạch được.
Bây giờ xem ra đúng là như thế.
Tu vi, số lần mua, số lần sử dụng đều là phụ thôi.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem lại thẻ đạo cụ và điểm công đức ——
Điểm công đức: 3.350 điểm.
Thẻ đạo cụ: Một Kích Chí Mạng x 2, Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 12 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Luyện Hóa Phù x 1, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Tuyệt Địa Liệu Thương x 2, Lồng Giam Trói Buộc bản cường hóa x 3, Tuyệt Địa Liệu Thương bản cường hoá x 3, Lôi Cương x 2, Thẻ Nghịch Chuyển x 3.
Vũ khí: Vị Danh, Trảm Mệnh Đao, Lệ Ngân Tương, Bích Lạc Nhận, Ngọc Phất Trần, Phật Đà Niệm Châu.
Cũng may giá cả của Thẻ Nghịch Chuyển trước giờ vẫn không tăng lên.
Giá bán của pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương là 30.000 điểm công đức, đúng là hố người ta!
Với tình hình hiện tại thì việc giết người để kiếm điểm công đức đã không còn thực tế nữa. Với giá thẻ như thế này thì không chỉ không kiếm được lời mà còn thua lỗ thật nhiều.
Từ từ rồi tính vậy…
“Mua thẻ Một Kích Chí Mạng, còn lại rút thưởng hết vậy.”
Không phụ sự mong đợi của mọi người, điểm may mắn của Lục Châu đã tích luỹ được 41 điểm.
Lục Châu âm thầm thở dài, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Quả nhiên ——
Trong trạng thái lĩnh hội, những con chữ thiên thư trong não hải Lục Châu dường như càng thêm sinh động và rõ ràng hơn trước.
Điều này khiến trạng thái tinh thần của hắn trở nên hưng phấn dị thường.
Những con chữ viết theo thể chữ triện lấp lánh kim quang, sắp xếp đều đặn xinh đẹp như một bản nhạc phổ, mặc sức để hắn tưởng tượng.
Lục Châu vẫn không hiểu được ý nghĩa của những con chữ này, nhưng hắn rất thích cảm giác thoải mái dễ chịu do nó đem lại.
Lục Châu vứt bỏ hết tạp niệm, chìm đắm vào việc cảm ngộ.
“Thần thông thứ ba của Thiên thư sẽ là gì đây…”
Bên ngoài Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành đứng chờ bên ngoài Đông Các.
Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh nghe thấy cũng chạy đến.
“Hoa trưởng lão, có chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Đoan Mộc Sinh còn chưa đi đến nơi đã lên tiếng hỏi.
Hoa Nguyệt Hành chắp tay đáp: “Dưới chân Kim Đình Sơn phát hiện thi thể của Ngũ Thử, không biết là ai đã giết những kẻ này.”
Đoan Mộc Sinh nghe thế lập tức nhíu mày.
“Ngũ Thử giảo hoạt như vậy… mà lại bị giết sạch?”
Hoa Vô Đạo gật đầu: “Hẳn là có người vẫn luôn trông chừng bọn hắn… Khi Ngũ Thử rời đi đã bị ta và Nguyệt Hành đánh bị thương, tuy bọn hắn giỏi chạy trốn nhưng nếu bị cao thủ tiếp cận quá gần thì vẫn phải chết như thường.”
Vấn đề là… không biết vị cao thủ nào đã ra tay?
“Chẳng lẽ là lão tứ?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu nói.
“Không thể nào, Minh Thế Nhân đã đi Thần Đô, không có lý do gì nán lại ở chân núi.” Hoa Vô Đạo nói.
Khi mọi người đang chẳng hiểu ra sao, Tiểu Diên Nhi bỗng thầm nói: “Chắc không phải là ông ta chứ…”
Mọi người nghi hoặc nhìn sang Tiểu Diên Nhi.
Đoan Mộc Sinh hỏi: “Tiểu sư muội biết người đó là ai sao?”
Tiểu Diên Nhi hừ một tiếng: “Là một quái nhân nấp trong quan tài, tên là Cung Nguyên Đô gì đó… Nhưng người này là một kẻ tâm thần, thế giới rộng lớn như vậy mà chỉ thích chui vào quan tài, thật doạ người!”
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Người tuổi trẻ không biết danh tiếng Cung Nguyên Đô cũng rất bình thường.
Nhưng đối với lão nhân như Hoa Vô Đạo thì nghe như sét đánh bên tai.
“Cung Nguyên Đô?” Hoa Vô Đạo nhướng mày.
“…Hoa trưởng lão biết ông ta?”
“Có nghe nói tới.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Sau khi sư phụ nhấc tay chụp chết Không Viễn, Cung Nguyên Đô chạy tới đòi đánh với sư phụ một trận. Nhưng mà người này đặc biệt nhát gan, bị thần uy của sư phụ doạ đến nỗi phải trốn trong quan tài không dám ra.”
“Chờ một chút.” Hoa Vô Đạo giơ tay lên ngăn lại. “Các chủ nhấc tay chụp chết Không Viễn?”
“Đúng vậy á… Sao thế?”
Hoa Vô Đạo sửng sốt.
Hắn không chỉ biết nhân vật như Cung Nguyên Đô, còn biết khá rõ về Không Viễn của Đại Không Tự.
Từ cách đây rất lâu, Không Viễn đã là cao thủ thất diệp.
Sau khi bế quan nghe nói hắn đã đột phá… Nếu không thì Không Huyền hoà thượng cũng không dám cả gan dẫn theo đám tăng nhân đến Thánh đàn Nhữ Nam thành làm xằng làm bậy như thế.
Một cao thủ thiên tài tu thiền như vậy sao có thể bị Các chủ nhấc tay chụp chết?
Hoa Vô Đạo không dám tin tưởng.
Nhưng nghĩ lại Tiểu Diên Nhi cũng không có lý do gì để nói dối… Có khả năng nàng đã nói quá, hoặc là đã nhận nhầm người.
Bây giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng. Đợi Các chủ bế quan xong hỏi thẳng người sẽ biết ngay thôi.
“Không có gì… Vừa rồi ngươi nói Cung Nguyên Đô cũng ở trong Kiếm Khư?” Hoa Vô Đạo hỏi.
“Đúng vậy đó.”
“Cung Nguyên Đô rất lợi hại sao?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“Nói ra rất dài dòng…”
Hoa Vô Đạo bắt đầu kể chuyện. “Có thể các ngươi sẽ không tin, nhưng Cung Nguyên Đô chính là tu hành giả cùng một thời với Các chủ.”
“Nói đúng hơn thì Cung Nguyên Đô nhỏ hơn Các chủ khoảng trăm tuổi, là một thiên tài tu hành… Tương tự như các cao thủ tu hành khác, cả đời hắn đã chú định sẽ cô độc. Cung Nguyên Đô là người Bắc Đô, theo điển tịch ghi chép thì ông ta bắt đầu tu hành từ năm 5 tuổi… Đến năm 15 tuổi vào Thần Đình cảnh, 20 tuổi vào Nguyên Thần cảnh. Mấy trăm năm sau đó ông ta đi khắp nơi khiêu chiến cao thủ, không ai biết ông ta là cao thủ mấy diệp, cho đến khi Cung Nguyên Đô gặp Các chủ…”
Hoa Vô Đạo dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Nói ra cũng thấy kỳ lạ, dường như Các chủ có khả năng khắc chế thiên tài tu hành. Khụ khụ, lúc trước ta cũng thua trong tay Các chủ chứ đâu.”
Đám người trợn trắng mắt nhìn hắn.
Còn nhân cơ hội mèo khen mèo dài đuôi, già rồi còn không biết xấu hổ.
“Nhưng mà, so sánh với Cung Nguyên Đô thì loại vãn bối như ta còn kém rất xa… Cung Nguyên Đô am hiểu đạo ấn và thiền pháp, đặc biệt rất am hiểu về kiếm đạo. Từ khi Cung Nguyên Đô bại trong tay Các chủ, hàng năm sau đó ông ta đều đến Ma Thiên Các khiêu chiến Các chủ, càng chiến càng bại, càng bại càng chiến…”
Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói xen vào: “Ông ta không vì thế mà mắc bệnh tâm lý chứ?”
“. . .”