Chương 318: Quan tài đến rồi
Tư Vô Nhai vẫn luôn giúp đỡ Vu Chính Hải vô điều kiện, thậm chí tận lực ở trong bóng tối trợ giúp U Minh Giáo nên U Minh Giáo mới có được ngày hôm nay.
Vu Chính Hải đã hứa hẹn ban cho Tư Vô Nhai rất nhiều thứ nhưng Tư Vô Nhai vẫn luôn từ chối.
Quan hệ giữa bọn họ đúng thật là sư huynh đệ, tình nghĩa đồng môn tốt hơn những người khác rất nhiều.
Nhưng vấn đề là, Vu Chính Hải có ý chí cửu ngũ chí tôn. Loại người này nếu không có tâm thuật của đế vương thì làm sao giúp đỡ thiên hạ?
Tư Vô Nhai quay đầu lại nhìn Diệp Tri Hành. “Tri Hành, ngươi cảm thấy ý nghĩa tồn tại của một tu hành giả là gì?”
Diệp Tri Hành giật mình.
Không ngờ Giáo chủ lại hỏi một câu thâm ảo như vậy. Nếu hắn làm ra vẻ, trả lời không thành thực thì không tốt, nhưng trả lời tuỳ tiện thì lại có vẻ quá nông cạn.
“Giữa chúng ta có thể thoải mái trò chuyện.” Tư Vô Nhai nói.
“Giáo chủ, thuộc hạ cho rằng, tu hành giả đều muốn đề thăng tu vi, gia tăng thực lực. Có thực lực thì mới có được những thứ khác.” Diệp Tri Hành nói.
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu, chậm rãi ngồi xuống. “Ngươi hiểu như vậy cũng đúng. Sau này có cơ hội… ta sẽ nói cho ngươi biết những điều khác.”
“Cẩn tuân dạy bảo của Giáo chủ.”
Ngày hôm sau.
Dưới chân Kim Đình Sơn, các nữ tu Ma Thiên Các tản ra tứ phía để tuần tra theo mệnh lệnh của Hoa Vô Đạo.
Rẹt.
Rẹt rẹt ——
Đám nữ tu bị âm thanh rèn rẹt của tầng bình chướng gây chú ý, ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn.
Tầng bình chướng màu xanh lam đang xuất hiện ba động rất rõ ràng, khiến các nàng cực kỳ bất an.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng trên một ngọn cây nhìn ra đằng xa.
“Các chủ lão tiền bối đang bế quan tu hành, chẳng lẽ người định hấp thu phần lực lượng còn lại bên trong bình chướng luôn sao?” Chu Kỷ Phong nói.
“Cũng khó nói lắm…”
“Hầy, nếu thật là như vậy, chỉ mong lực lượng bình chướng có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian.”
Phan Trọng nhìn sang Chu Kỷ Phong. “Huynh hối hận rồi à?”
“Chưa từng hối hận.” Chu Kỷ Phong thản nhiên đáp.
Phan Trọng nhìn nhóm nữ tu đứng cách đó không xa rồi lại quay đầu nhìn Chu Kỷ Phong. “Nếu bảo huynh đi chết, huynh có làm không?”
“Phan huynh, huynh thật là thú vị…” Chu Kỷ Phong khinh bỉ nhìn Phan Trọng.
Ngay khi hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất thì ——
“Đó là cái gì?”
Vụt!
Các nữ tu rút trường kiếm ra, vẻ mặt nghiêm trọng như lâm đại địch, nhìn về phía điểm đen ở đằng xa.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng ngẩng đầu nhìn.
Ở tít chân trời, một điểm đen đang từ từ bay tới, khi đến gần hơn nó lộ rõ ra hình dạng khối chữ nhật...
Đến khu vực phụ cận Kim Đình Sơn, mọi người lúc này mới nhìn rõ ràng, đó là một cỗ… quan tài màu đen!
Chu Kỷ Phong trợn to mắt. “Phan huynh, ta lớn như vầy rồi mới lần đầu tiên nhìn thấy có người phi hành kiểu này… Huynh từng nhìn thấy chưa?”
Phan Trọng cũng trợn tròn mắt, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Chưa… chưa từng thấy.”
“Ông ta làm sao thấy đường mà phi hành thế? Đục một cái lỗ trên quan tài sao?” Chu Kỷ Phong dần dần bình tĩnh lại, chân mày nhíu chặt.
Phan Trọng nhún vai. “Huynh hỏi ta… ta biết hỏi ai?”
Nhóm nữ tu vội vàng thối lui đến cửa vào bình chướng, đứng thành ba hàng.
Chu Kỷ Phong nhảy xuống đứng trước mặt bọn họ, quay đầu phân phó: “Cô trở về bẩm báo cho trưởng lão.”
“Vâng.”
Phan Trọng cũng nhảy xuống, đứng sóng vai cùng Chu Kỷ Phong.
Cỗ quan tài từ từ hạ thấp độ cao, nhẹ nhàng bay lướt tới.
Xung quanh quan tài có một luồng hắc khí quỷ dị tựa như một loại cương khí đặc thù. Trong quá trình phi hành, luồng hắc khí dạt ra phía sau trông như một cái đuôi, cực kỳ ghê rợn.
Vù —— ——
Chỉ trong chốc lát, cỗ quan tài đã bay đến trước mặt mọi người rồi dừng lại, lơ lửng trên không.
Không một ai dám thở mạnh, hai mắt mở to nhìn cỗ quan tài kỳ dị. Đời này bọn họ đều chưa từng nhìn thấy cách thức xuất hiện kinh dị đến vậy.
Nay được nhìn thấy một lần, trong lòng vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Có lẽ thiên tính của con người là mang lòng kính sợ với quan tài, nên khi nhìn thấy nó, bọn họ trở nên luống cuống không biết phải làm gì.
Không khí ngột ngạt đến cùng cực.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cỗ quan tài kia mới cất giọng khàn khàn ——
“Kim Đình Sơn.”
Chu Kỷ Phong cố nén căng thẳng, chắp tay nói: “Xin, xin hỏi… các, các hạ… chính là, Cung lão tiền bối… sao?”
“Ngươi rất căng thẳng.” Thanh âm trong quan tài trầm thấp mang theo vẻ trêu chọc.
“Chuyện này…”
Hắn không căng thẳng sao được?
Cung Nguyên Đô thở dài. “Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không có tư cách khiến Cơ huynh phải tự mình ra nghênh đón… Thật hổ thẹn, hổ thẹn.”
“. . .” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đều lộ vẻ xấu hổ.
“Dẫn đường đi…” Cung Nguyên Đô nói.
“Cung lão tiền bối… Các chủ không khoẻ, có thể đợi ngày khác hãy đến không?” Phan Trọng cả gan nói.
“Hửm?”
Nguyên khí xung quanh quan tài đột nhiên ba động mãnh liệt hơn trước rất nhiều.
Một tiếng cười trầm thấp vang lên khiến người nghe phải nổi da gà.
Bọn họ không hiểu vì sao Cung Nguyên Đô lại bật cười. Chu Kỷ Phong quả quyết hạ lệnh: “Lui.”
Đám người lập tức lui ra sau, chui trở vào bên trong bình chướng.
Phan Trọng ngẩng đầu nhìn tầng bình chướng, trong lòng lo lắng không thôi.
Lực lượng của bình chướng đã hết sức yếu ớt, làm sao có thể đối phó được cường giả như Cung Nguyên Đô.
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng tự biết mình ngăn không nổi cao thủ bậc này, đành ra hạ sách chui vào trong bình chướng.
Thế nhưng…
Cỗ quan tài kia thản nhiên bay vào bên trong bình chướng như đi vào chỗ không người, mà tầng bình chướng cũng không có bất kỳ ba động nào.
“Đây, đây là…”
Bọn họ không tài nào hiểu được.
Quan tài vẫn tiếp tục lơ lửng trên đầu bọn họ, dường như có một đôi mắt vẫn đang nhìn họ chằm chằm.
Phan Trọng rốt cuộc nhìn thấy bên dưới quan tài có những đường vân bất quy tắc, hắn kinh ngạc thốt lên: “Trận văn?”
Đây không phải là một cỗ quan tài bình thường, nếu không làm sao nó có thể tồn tại năm này qua tháng nọ trong Kiếm Khư mà không bị hư hao mục nát.
Bề mặt quan tài vẫn rất bóng bẩy, đường vân đều nằm ở mặt dưới.
Thanh âm Cung Nguyên Đô khàn khàn vang lên. “Hậu sinh khả uý.”
“Cung lão tiền bối… ông, ông.. tốt nhất ngày khác hãy đến…” Chu Kỷ Phong rút trường kiếm, tỏ vẻ sẵn sàng chiến đấu.
“Thần Đình cảnh? Ha ha ha ha…”
Tiếng cười trào phúng của Cung Nguyên Đô rõ ràng không xem Chu Kỷ Phong ra gì.
Vù!
Quan tài lao vụt xuống!
Đám người lập tức điều động cương khí hộ thể và nguyên khí.
Ầm!
Quan tài màu đen đánh tan cương khí hộ thể chỉ trong chớp mắt.
Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và đám nữ tu lảo đảo lui về sau, không chịu nổi một kích.
Không cần phải thể hiện nhiều, chỉ một chiêu thôi đã đủ chứng minh tu vi Cung Nguyên Đô ít nhất là Nguyên Thần cảnh.
Thần Đình cảnh rốt cuộc cũng chỉ là Thần Đình cảnh.
Cho dù có một trăm tên Thần Đình cảnh cũng không làm gì được một Nguyên Thần cảnh.
Nhưng người trong quan tài không ra tay tàn nhẫn. Sau khi đánh tan cương khí, quan tài lơ lửng phát ra tiếng nói trầm thấp: “Dẫn đường.”
Cũng chính lúc này.
Một nữ tu bay từ trên núi xuống, cao giọng nói: “Hoa trưởng lão có lệnh, mời Cung lão tiền bối lên núi.”