Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 319: Cao thủ so chiêu

Chương 319: Cao thủ so chiêu
Bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Lãnh La, Phan Ly Thiên, Hoa Vô Đạo đứng ở phía trước, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đứng hai bên trái phải, toàn bộ những người còn lại đứng ở phía sau.
Cỗ quan tài lơ lửng trước mặt tất cả mọi người. Hai bên lâm vào thế giằng co.
Tận mắt nhìn thấy cỗ quan tài, Lãnh La và Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn nhau, âm thầm lắc đầu. Thế giới này đúng là không thiếu cái lạ.
Tuy bọn hắn đều là lão tiền bối kiến thức rộng rãi nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này.
Ha ha, một cỗ quan tài bay tới tìm ta… Mẹ nó ngươi có tin không?
Trầm mặc một lúc lâu, quan tài mới phát ra tiếng nói: “Cơ huynh đâu?”
Lãnh La thản nhiên đáp: “Các chủ hiện đang bế quan.”
Đều là lão hồ ly sống đến từng tuổi này, ai nấy đều biết bụng dạ đối phương nghĩ gì. Lúc này mà chơi chiêu trò thì chẳng qua cũng chỉ là hạ sách, không có ý nghĩa gì, chẳng thà thẳng thắn thành thật với nhau.
“Bế quan?” Thanh âm Cung Nguyên Đô có vẻ nghi hoặc.
“Sau khi trở về từ Kiếm Khư, Các chủ đã bế quan cho đến tận hôm nay. Ngươi không tin sao?” Phan Ly Thiên nói.
Cỗ quan tài khẽ rung động, chung quanh quan tài xuất hiện nguyên khí ba động rất rõ ràng.
Ngay sau đó, những nguyên khí này đột nhiên biến mất.
Quan tài bay đến lơ lửng trước mặt Phan Ly Thiên và Lãnh La.
“Các ngươi là ai?”
Lãnh La không che giấu mà đáp thẳng: “Lãnh La.”
Phan Ly Thiên nói: “Lão hủ…” Hắn vốn định tự xưng mình là Phan Ly Thiên, nhưng đột nhiên nhớ lại những chuyện xảy ra ở Tịnh Minh Đạo, bèn sửa lời: “Lão hủ chỉ là một tên ăn mày không đáng nhắc tới.”
Cung Nguyên Đô cười ha hả.
“Lãnh La hẳn là cao thủ đứng đầu trên Hắc Bảng ba trăm năm trước… Còn ngươi, ha ha, từ khi nào mà Cơ huynh lại trở nên nhân nghĩa như vậy, đến cả một lão ăn mày cũng thu nhận?”
“Các chủ là người nhân hậu, lão hủ tự nguyện ở lại đây.”
“Thú vị, thú vị…”
Đây là lần đầu tiên Cung Nguyên Đô nghe thấy có người đứng trước mặt hắn khen ngợi Cơ Thiên Đạo.
Đúng là chuyện lạ trong thiên hạ.
Đã quen nghe người khác mắng hắn, lên án hắn, đột nhiên có người khen ngợi đúng là thấy không quen.
“Cung Nguyên Đô, ngươi muốn khiêu chiến Các chủ, chỉ sợ lần này phải thất vọng rồi.” Lãnh La nói.
Mọi người đều nhìn về phía Lãnh La.
Quả thật Lãnh La có đủ tư cách gọi thẳng tên Cung Nguyên Đô. Ngay cả Phan Ly Thiên đứng bên cạnh cũng thế.
“Hửm?”
“Ta đã gia nhập Ma Thiên Các.” Lãnh La thản nhiên nói.
Cung Nguyên Đô trầm mặc. Tuy hắn nấp trong quan tài nhưng ai cũng có thể nhận ra hắn đang suy tư.
Một lát sau, thanh âm của Cung Nguyên Đô mới âm trầm truyền ra:
“Lãnh La, ngươi đang bị thương, đừng hù doạ ta làm gì. Còn lão ăn mày, tuy khí tức lưu động trên người ngươi khá yếu nhưng cũng là người đã trải qua thiên chuy bách luyện… Đáng tiếc, với tu vi hiện tại của ngươi không thể nào chiến thắng được ta.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn nhau.
Những người còn lại đều cảm thấy kinh ngạc.
Theo lý thuyết, khi cao thủ so chiêu thường cố ý che giấu tu vi và khí tức của mình. Làm sao Cung Nguyên Đô nhìn ra được?
Lãnh La nhớ lại ban nãy xung quanh quan tài phát ra khí tức nguyên khí ba động, bèn nói: “Ngươi đúng là có nhiều thủ đoạn.”
“Quá khen.”
“Thiên tài kiếm đạo Bắc Đô, Cung Nguyên Đô ngươi hẳn đã chín trăm tuổi… Nếu ngươi không sợ chết thì còn mang quan tài đến đây làm gì?” Lãnh La nói.
Song phương lại rơi vào trầm mặc.
Cung Nguyên Đô mang quan tài đến, mục đích rất rõ ràng, đó là đã chuẩn bị tinh thần chịu chết.
Nếu hắn còn ở thời kỳ đỉnh phong thì sao có thể sợ chết như vậy?
Ha ha.
Ha ha ha.
Trong quan tài lại vang lên tiếng cười ——
“Đời này của ta chỉ có hai điều tiếc nuối…”
“Một là, không thể phá vỡ nan đề về thọ mệnh.”
“Hai là, không thể chiến thắng Cơ huynh.”
“Đáng tiếc thời gian của ta không còn nhiều. Nếu có thể thoả mãn được điều tiếc nuối này thì ta chết cũng nhắm mắt.”
Lãnh La nói: “Nếu ngươi muốn thắng Các chủ, trước tiên phải qua được cửa của ta.”
“Của lão hủ nữa.”
“Còn có ta.”
“Cả ta nữa.”
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cũng đồng thời lên tiếng.
Phan Trọng, Chu Kỷ Phong và nhóm nữ tu cũng rút trường kiếm ra.
Thế trận không nhỏ.
Cung Nguyên Đô cảm khái nói: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước… Tốt, rất tốt…”
Nói xong, xung quanh quan tài bắt đầu xuất hiện luồng hắc khí quỷ dị.
Đây không phải là tín hiệu tấn công. Ký hiệu khắc hoạ trên bốn góc quan tài từ từ biến mất. Dường như Cung Nguyên Đô đang chủ động làm yếu bớt lực lượng của mình.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía quan tài. Rốt cuộc người này đang định làm gì?
Quan tài chậm rãi hạ xuống đất.
Lãnh La thấy thế, mọi nghi ngờ trong lòng đều đã có câu trả lời. Tu vi Cung Nguyên Đô đã thụt lùi vô cùng nghiêm trọng.
“Với tu vi bây giờ của ngươi, e là ngay cả Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa trưởng lão ngươi cũng không thể phá vỡ, sao có thể đánh cùng Các chủ một trận được?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía quan tài.
Tu vi hạ thấp như vậy còn chạy đến đây, không phải là đi chịu chết hay sao?
Hoá ra bọn họ đều sợ bóng sợ gió một trận. Trong lòng ai nấy đều khẽ thở phào.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Vãn bối bất tài, Vân Tông Hoa Vô Đạo.”
Sau khi quan tài hạ xuống, đột nhiên dựng thẳng lên.
Ầm!
Đường vân dưới đáy quan tài lại biến mất.
Không có trận văn này, cỗ quan tài không thể bay được nữa.
Người sắp chết chẳng còn cố kỵ điều gì. Thái độ của Cung Nguyên Đô đã rõ ràng. Giọng nói của hắn truyền đi khắp Ma Thiên Các.
“Lấy đạo luận kiếm…”
Lấy đạo luận kiếm? Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trong tu hành giới, các phương pháp tu hành của trăm nhà đều trăm sông đổ về một biển, về cơ bản đều là điều động nguyên khí trong khí hải hoặc quanh thân để ngưng kết thành cương. Chỉ có khái niệm lý thuyết giữa các nhà là khác nhau, từ đó sáng tạo ra nhiều phương pháp tu hành.
Đạo môn có thành tựu cao nhất về mặt kiếm đạo, thế nên có rất nhiều tu hành giả tu kiếm sẽ lựa chọn công pháp tu hành của Đạo môn.
Giang Ái Kiếm, Vân Tông La Sĩ Tam, La Trường Khanh, Kiếm si Trần Văn Kiệt, thậm chí là Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng tu hành theo công pháp có nguồn gốc từ Đạo môn.
Điều cốt lõi giống nhau nhưng cách lý giải thì khác biệt, thế nên trăm nhà mới có người am hiểu đào thoát, có người giỏi phòng thủ, có người thiện tấn công…
Cũng có người ngộ tính cao, lĩnh ngộ ra một loại lý thuyết về kiếm đạo mới.
Cung Nguyên Đô chính là người như thế.
“Luận kiếm?” Phan Ly Thiên cười ha hả. “Lão hủ còn tưởng là ngươi muốn quyết chiến sinh tử với chúng ta.”
Quan tài trầm mặc không nói gì.
Đoan Mộc Sinh hít một hơi, khẽ nói: “Vậy không có việc của ta rồi. Việc cãi nhau chỉ có lão tứ am hiểu, ta không làm được đâu.”
Lời này thật là đâm tâm.
Rõ ràng là luận kiếm, sao vào miệng ngươi lại thành tranh cãi mồm mép rồi?
Tiểu Diên Nhi ồ một tiếng: “Ta cũng không am hiểu việc cãi nhau. Ta không muốn sau này thành người đàn bà chanh chua.”
“. . .”
Lãnh La và Phan Ly Thiên đều nhìn về phía cỗ quan tài.
Không biết giờ phút này, thiên tài kiếm đạo Cung Nguyên Đô trong cỗ quan tài đang có cảm tưởng gì.
Phan Ly Thiên cười nói: “Lão hủ lại cảm thấy, nếu thật muốn luận kiếm… Tiểu Diên Nhi có thể thắng ngươi.”
“Ta đồng ý.” Lãnh La gật đầu.
“Vãn bối cũng đồng ý.” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đồng thanh nói.
Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất