Chương 339: Thường đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày
Trong nháy mắt khi Diệp Tri Hành nhảy ra ngoài cửa sổ, Tư Vô Nhai đã ý thức được chuyện này có vấn đề.
Có một khâu từ lúc hắn rời khỏi tiểu trúc thanh tĩnh đến khi xuất hiện ở đây… đã xảy ra vấn đề!
“Điệu hổ ly sơn?” Tư Vô Nhai nhìn bóng người thẳng tắp ngoài cửa, khẽ nói.
“Xin được tự giới thiệu.”
Bóng người kia chậm rãi xoay lại, bên mắt trái gã được che lại bằng một mảnh vải đen, không biết là mù thật hay là giả mù, râu ria trên mặt rất rậm rạp, vẻ mặt tang thương, bên hông đeo bội đao, sống lưng thẳng tắp.
“Xin chào.” Độc nhãn nam tử cất tiếng nói, thanh âm gọn ghẽ lưu loát.
Tư Vô Nhai đưa mắt nhìn quanh, có khoảng hơn mười người mặc thường phục ẩn nấp xung quanh đang nhìn hắn chằm chằm.
“Hình như ta không biết ngươi.” Tư Vô Nhai nói.
“Không sao, ta sẽ khiến ngươi nhớ kỹ ta…”
Hàn Ngọc Nguyên vỗ tay, hơn mười người ùa tới trói chặt Tư Vô Nhai lại.
Tư Vô Nhai không phản kháng, chỉ cười nhạt hỏi: “Không giết ta sao?”
“Không vội. Mang đi.”
Dưới lầu các, Hàn Ngọc Nguyên và hai tên thuộc hạ bước lên xe ngựa. Xe ngựa lập tức đạp vó phi nhanh về phía Nam Nhữ Bắc thành.
Khoảng nửa canh giờ sau xe ngựa mới dừng lại.
“Mời đi.” Hàn Ngọc Nguyên làm tư thế mời.
Tư Vô Nhai nhảy xuống xe ngựa, nhìn cảnh trí chung quanh. “Thuận Thiên sơn trang? Ngươi là người trong hoàng thất.”
Hàn Ngọc Nguyên không phủ nhận, chỉ khẽ phất tay.
Hai tên thuộc hạ lập tức đưa Tư Vô Nhai lên lầu hai của một toà biệt uyển.
Hàn Ngọc Nguyên cười nói: “Hoàn cảnh nơi này tốt hơn ở lầu các kia nhiều, tầm nhìn cũng không tệ.”
Tư Vô Nhai không thèm khách khí đi đến bên khung cửa sổ lớn hình vòm, thản nhiên ngồi xuống.
Tuy bị trói chặt hai tay nhưng điều đó không trở ngại hắn làm những chuyện khác.
“Ta họ Hàn, tên Hàn Ngọc Nguyên.”
“Hàn Ngọc Nguyên, một trong bát đại tướng quân thủ lĩnh cấm vệ quân, hay còn gọi là Hàn tướng quân, dưới tay có mười tên phó tướng?” Tư Vô Nhai nói ra thông tin của hắn.
“Không hổ là Giáo chủ của Ám Võng, ngay cả thông tin của ta cũng điều tra rõ ràng như vậy. Chỉ là…”
Hàn Ngọc Nguyên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chắc Tư giáo chủ không biết ta có một đệ đệ không nên thân.”
“Đệ đệ?”
Tư Vô Nhai nhíu mày… lượng tin tức khổng lồ xẹt qua trong não hải. “Hàn Ngọc Phương?”
Hàn Ngọc Nguyên khẽ gật đầu, không phủ nhận.
Tư Vô Nhai rốt cuộc cũng hiểu được. “Thì ra lão đại của Ngũ Thử đúng thật là đệ đệ của ngươi. Thế nên ngươi muốn báo thù cho hắn?”
Nghe cách nói của Tư Vô Nhai thì rõ ràng là hắn đã từng điều tra việc này, thậm chí cũng có nghi ngờ, chỉ là Tư Vô Nhai không cho rằng Hàn Ngọc Nguyên lại có thể bao che cho Hàn Ngọc Phương như vậy.
“Cứ cho là thế đi… thật ra cũng chỉ là cái cớ mà thôi.” Hàn Ngọc Nguyên nói.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Kẻ giả mạo Giang Ái Kiếm cũng là người của ngươi?”
“Đúng vậy.”
“Chính ngươi đã cố ý tiết lộ tin tức để dẫn dụ ta?”
“Thông minh.”
Hàn Ngọc Nguyên khẽ cười rồi nói thêm. “Loại người thông minh như ngươi lúc nào cũng có nhược điểm tự cho là mình đúng. Ngươi thích lợi dụng nhược điểm của người khác, ta dùng gậy ông đập lưng ông.”
“Xem ra ta đã quá xem thường cấm vệ quân rồi.” Tư Vô Nhai thong thả nói.
“Kẻ thường đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày… Thật không dám giấu diếm, ta đã áp dụng hơn mười kế hoạch nhằm vào Tư giáo chủ, nhưng chỉ có một lần này là thành công, những lần khác đều thất bại không cần phải nói tới. Nhưng thất bại nhiều không quan trọng, chỉ cần một lần thành công là đủ.”
“Việc liên quan đến Giang Ái Kiếm đúng là ta đã sơ sẩy.” Tư Vô Nhai nói.
“Tam hoàng tử điện hạ muốn làm gì, chúng ta là phận bề tôi chỉ có thể phối hợp diễn xuất. Hắn tưởng là hắn cài kẻ nằm vùng bên cạnh ta thì ta không biết hay sao? Chỉ là, nếu không nhờ Tư giáo chủ muốn điều tra Giang Ái Kiếm thì ta cũng không có cơ hội bắt được ngươi.”
Tư Vô Nhai cười nhạt nói: “Người muốn diệt trừ ta là ai?”
Hàn Ngọc Nguyên lắc đầu, ngữ khí bình thản như những người bạn cũ đang trò chuyện. “Đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ lệnh cho người đốt vàng mã nói rõ cho ngươi biết.”
“Tại sao không động thủ ngay đi?”
“Đương nhiên là vì muốn mời Tư giáo chủ xem một màn kịch hay.”
“Màn kịch hay?”
“Tư giáo chủ đến từ Ma Thiên Các… thử nhìn xem sơn trang này thế nào? Cảnh sắc có đẹp không? Nơi xinh đẹp thế này mà lại không dùng để giết người thì thật đáng tiếc.” Hàn Ngọc Nguyên thản nhiên nói.
Bọn thuộc hạ của Hàn Ngọc Nguyên đứng xung quanh, tuy rằng đi theo tướng quân đã lâu nhưng khi nghe tướng quân nói thế, bọn họ vẫn không rét mà run.
Hàn Ngọc Nguyên tiếp tục nói:
“Ta đã cho người giả mạo Giang Ái Kiếm gửi phi thư cho Ma Thiên Các… Hy vọng sư phụ của ngươi cũng đến xem kịch hay.”
“Hửm?”
Tư Vô Nhai không khách khí nói: “Ngay cả đại sư huynh của ta còn không dám trêu chọc Ma Thiên Các, ngươi đúng là tự tìm đường chết.”
Hàn Ngọc Nguyên tự tin cười thành tiếng: “Vẫn biết những kẻ thông minh luôn tự cho là mình đúng, quả nhiên là vậy. Nhưng không sao, dù gì thì ngươi cũng chẳng sống được bao lâu nữa.”
Tư Vô Nhai cũng cười. “Sao ngươi lại chắc chắn mình sẽ thành công?”
“Tu vi của ngươi đã mất hết, thập đại phó tướng của ta thời thời khắc khắc thủ ở nơi này, có bất kỳ dị động gì thì đầu lâu của ngươi sẽ lập tức rơi xuống. Kết quả rõ ràng như vậy còn cần ta phải nói nhiều sao?”
“Bội phục.” Tư Vô Nhai nói.
“Bày rượu.”
Hai tên thuộc hạ bưng rượu ngon lên.
Hàn Ngọc Nguyên hăng hái rót đầy rượu. Ngay khi mọi người đều tưởng là hắn định vừa uống rượu vừa nói chuyện trên trời dưới đất thì ——
Hàn Ngọc Nguyên đột nhiên cầm chén rượu lên tạt về phía trước.
Roạt!
Rượu vẩy vào mặt Tư Vô Nhai.
Hàn Ngọc Nguyên quay đầu cười nói với bọn thuộc hạ: “Đây chính là giáo chủ Ám Võng có lực lượng tình báo trải rộng khắp thiên hạ. Đây chính là thất đệ tử Ma Thiên Các.”
Không phải ngươi rất có bản lĩnh sao?
Không phải ngươi cho rằng ta sẽ không thành công?
Ngươi thử phản kháng xem?
“Tướng quân, hay là cứ đánh hắn một trận trước đi. Thuộc hạ chỉ cần nhìn mặt hắn là đã thấy bực mình.” Tên thuộc hạ bên cạnh nói hùa theo.
Hàn Ngọc Nguyên khẽ phất tay: “Bản tướng quân phụng mệnh làm việc, đã nói không động vào một sợi lông của hắn thì sẽ không động. Nhưng không ai dặn… không được tạt rượu vào người hắn!”
Tư Vô Nhai cười nhạt. “Nếu chỉ có thủ đoạn thế này thì e là ngươi phải thất vọng đấy.”
Đồng thời Tư Vô Nhai đã nắm bắt được một số tin tức, rõ ràng có kẻ sai khiến Hàn Ngọc Nguyên.
Cấm quân vốn luôn nghe theo lệnh của Hoàng đế. Chẳng lẽ Hoàng đế đứng sau chuyện này?
Hoặc là có người trong cung cấu kết với Hàn Ngọc Nguyên, muốn kéo Tư Vô Nhai hắn xuống nước?
Hàn Ngọc Nguyên đáp: “Đương nhiên không chỉ có mấy chuyện này. Rồi ngươi sẽ được xem một vở kịch thật hay, đó sẽ là một màn khó quên nhất trước phút lâm chung của ngươi…”
Cùng lúc đó.
Một già một trẻ xuất hiện trong Nhữ Bắc thành.
“Sư phụ, tại sao chúng ta không đến thẳng bãi săn?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Không cần thiết.” Lục Châu đáp.
Chiêu Nguyệt và Minh Thế Nhân sẽ không đến bãi săn, mà nhị hoàng tử cũng không ngu đến mức ra tay ở đó.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Tìm một chỗ ở trước đã.”
“Để con đi tìm!”
“Diên Nhi…” Ngay khi Tiểu Diên Nhi định xông pha đi tìm khách điếm thì Lục Châu gọi nàng lại.
“Sao vậy sư phụ?”
“Đừng tách khỏi sư phụ quá xa… Lòng người hiểm ác.” Lục Châu nói.
“Vâng ạ.” Tiểu Diên Nhi trịnh trọng gật đầu, trong lòng âm thầm cảm động, sư phụ thật tốt với nàng quá!
Hai người tìm được một khách điếm rồi nghỉ lại đó.
Màn đêm buông xuống.
Lục Châu nhìn đống thẻ đạo cụ đang bị đóng băng, thời gian chờ đợi vẫn còn hơn năm ngày…
Xem ra lần này phải dựa vào Lãnh La, Minh Thế Nhân và Giang Ái Kiếm rồi.
Lúc cần thiết chỉ có thể dùng đại thần thông cưỡi Bạch Trạch bỏ chạy.
Không đúng!
Lục Châu lắc đầu.
Lại nói lung tung rồi. Lão phu đường đường là đại ma đầu đệ nhất thiên hạ, có thần thông trong người, có đồ nhi bảo hộ, cớ gì phải chạy trốn chứ?!