Chương 338: Thẻ Đóng Băng và pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương
Lãnh La chậm rãi nói:
“Khi Lãnh mỗ còn ở Hắc kỵ doanh, đã từng gặp mặt Hoàng đế vài lần. Tứ hoàng tử và nhị hoàng tử dù có phân tranh trời long đất lở cỡ nào thì suy cho cùng vẫn chỉ là hoàng tử, người có thể nắm được bọn hắn vẫn là Hoàng đế.”
Lục Châu ngẩng đầu. Lãnh La nói rất có lý.
Trước đó Lục Châu vẫn luôn nghĩ cách làm sao để giải quyết Mạc Ly dưới trướng nhị hoàng tử.
Nếu đã như vậy thì Lục Châu có thể ra tay ở chỗ Hoàng đế trước.
“Hắc kỵ lệ thuộc vào Hoàng đế, khi đó ngươi là thủ lĩnh hắc kỵ mà cũng chỉ gặp Hoàng đế có vài lần thôi sao?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
“Đa số đều là đại nội thị vệ trong cung truyền lời.” Lãnh La đáp.
Vua của một nước sao có thể dễ dàng xuất đầu lộ diện. Mà hắc kỵ là thế lực Ám Bộ, không ở Thần Đô, đâu thể bắt Hoàng đế chạy đến tìm thuộc hạ.
“Tu vi của đám đại nội thị vệ từ trước đến nay đều thâm sâu vô cùng, là tâm phúc của Hoàng đế. Nhiều năm qua có rất nhiều vụ hành thích vua nhưng tất cả đám thích khách đều không qua được cửa của đại nội thị vệ, đừng nói tới việc nhìn thấy Hoàng đế.” Lãnh La thở dài nói.
Lục Châu gật đầu. “Nói tiếp đi.”
“Chiêu Nguyệt là con gái của Vân Chiêu công chúa, vậy nàng đương nhiên có cơ hội được diện kiến Hoàng đế. Huống hồ gì Chiêu Nguyệt còn là người bên cạnh Thái hậu, có Thái hậu làm chỗ dựa. Trước khi Thái hậu lên đường, để nàng đi truyền lời là thích hợp nhất. Chỉ là Hoàng đế dù sao cũng là bậc đế vương, mà tâm thuật đế vương bao giờ cũng rất nặng, khó lòng giao tiếp.”
“Có lý lắm.”
Lục Châu đang chuẩn bị gọi người đến thì Chu Kỷ Phong đã rảo bước đi vào, bộ dáng có vẻ khá nóng ruột.
“Các chủ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư nói Thái hậu đã xuất phát.”
Lãnh La liền nói: “Cơ hội đến rồi.”
“Cơ hội?” Chu Kỷ Phong mờ mịt hỏi lại.
“Việc tiếp xúc với Hoàng đế có thể tính sau, Lãnh mỗ nguyện ý lẫn vào Hắc kỵ doanh.” Lãnh La nói.
Hắn vốn là thủ lĩnh hắc kỵ, nay tu vi đã khôi phục được một nửa, muốn lợi dụng tài nguyên trước đây cũng không khó.
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói:
“Bên phía hắc kỵ ngươi hành động đơn độc, có ổn không?”
Lãnh La giật mình. Hắn vốn định cùng Lục Châu thực hiện việc này, ít nhất có Lục Châu để ôm đùi vẫn an toàn hơn. Nhưng tình hình này có lẽ là Các chủ đã có an bài khác.
Vả lại hắn cũng không dám yêu cầu quá nhiều. Các chủ đã đồng ý cho hắn đi là không tệ rồi.
“Không thành vấn đề.”
“Tốt.”
Lục Châu khẽ phất tay.
Lãnh La không nhiều lời, lập tức ôm quyền chắp tay rồi rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
“Ngươi cũng lui xuống đi.” Lục Châu nói.
“Thuộc hạ cáo lui.”
Chu Kỷ Phong vừa rời khỏi đại điện vừa âm thầm cảm thán, lão tiền bối đúng là lão tiền bối, bày mưu nghĩ kế chuyện cách xa ngàn dặm mà không hề khẩn trương chút nào.
Hắn vừa bước ra khỏi Ma Thiên Các đã gặp Đoan Mộc Sinh ướt đẫm nước, tay cầm Bá Vương Thương.
“Chu Kỷ Phong?”
“Tham kiến tam tiên sinh.”
“Đi nào, ta vừa nghĩ ra một loại phương pháp rèn luyện cơ sở thương thuật.” Đoan Mộc Sinh hưng phấn nói.
“. . .”
“Đừng sợ, trước kia chỉ trách ta ra tay không có phân tấc, ta sẽ đền bù cho ngươi. Vừa vặn lần này ngươi có thể nhân cơ hội ma luyện kiếm thuật của mình…”
Đoan Mộc Sinh miệng thì nhận lỗi mà tay thì không ngừng lôi Chu Kỷ Phong đi về phía hậu sơn.
Lục Châu trở lại Đông Các, theo thói quen bước tới quan sát tấm bản đồ da dê cổ.
Tấm bản đồ vẫn y như lúc trước, chỉ hiện ra khu vực Thần Đô và Kiếm Khư.
“Xem ra tạm thời sẽ không có tin tức gì của Thiên Thư Khai Quyển rồi.”
Lục Châu vung tay lên, bảo rương đặc thù xuất hiện trước mặt hắn.
Lục Châu ngồi xếp bằng, nín thở nhìn chiếc bảo rương màu đồng chỉ có thời hạn ba ngày để mở.
Nếu lão phu không mở ra thì sao?
Bỏ lỡ một phần thưởng cực lớn.
Vả lại còn có thể trở nên cực kỳ xui xẻo, từ nay về sau phải sống trong cảnh nghèo túng.
Vấn đề là, nếu hắn mở bảo rương ra thì nhất định phải buông tha cho Mạc Ly, ngoan ngoãn ẩn nấp ở trên núi đợi đến hết thời gian đóng băng, mặc kệ nhiệm vụ Hệ thống giao cho có hoàn thành được hay không.
Mà bây giờ hắn lại còn chưa biết thứ gì sẽ bị đóng băng…
Ha ha.
“Ngươi cho rằng gia tăng độ khó thì lão phu sẽ bị ngươi áp chế sao?”
Lục Châu nâng tay lên, ấn mạnh xuống nút mở rương.
Cạch!
Khi vừa nhấn rút, Hệ thống lại xuất hiện đoạn nhắc nhở như lúc nãy. Lục Châu không hề do dự, lựa chọn mở rương ra ——
[Ting — thu hoạch được pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương, Thẻ Đóng Băng x 1, Thẻ Nghịch Chuyển x 20, Đỡ Đòn Chí Mạng x 50.]
[Ting — phát động trạng thái đóng băng, trong vòng bảy ngày tất cả thẻ đạo cụ đều lâm vào trạng thái đóng băng, thời gian đếm ngược bắt đầu…]
Lục Châu âm thầm hô một tiếng ‘quả nhiên’.
Hắn mở giao diện đạo cụ ra, thấy tất cả đạo cụ đều trở nên xám xịt và xuất hiện bộ đếm ngược “6 ngày 23 giờ 59 phút…”
Còn may vũ khí và toạ kỵ không bị đóng băng.
“Xem như ngươi còn chút lương tâm.”
Lục Châu sử dụng pháp thân, Bát Pháp Vận Thông biến mất, Cửu Chuyển Âm Dương thay vào.
Đồng thời một nguồn năng lượng cường đại quán thâu vào kinh mạch hắn…
Sáng hôm sau.
Khi Lục Châu mở mắt ra, cảm thấy cả người thần thanh khí sảng.
Dựa vào kinh nghiệm của mình, Lục Châu biết tu vi của hắn đã đến cảnh giới Hoá đạo trong Thần Đình cảnh.
Tin rằng không bao lâu nữa hắn sẽ bước vào Nguyên Thần cảnh. Chỉ có vào Nguyên Thần cảnh thì tu hành giả mới có chỗ đứng trong tu hành giới này.
Lục Châu mở giao diện thọ mệnh lên ——
Tuổi thọ còn lại: 6.582 ngày.
Nếu không có Thẻ Nghịch Chuyển trong người, mỗi ngày đều phải nhìn con số này chắc hắn đã bị đau tim từ lâu.
Vừa định sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển, Lục Châu mới chợt nhớ toàn bộ thẻ đạo cụ đều đã rơi vào trạng thái đóng băng, đành phải từ bỏ ý định sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển.
Thời gian bảy ngày cũng không quá lâu, chậm rãi chờ đợi vậy.
“Các chủ, Lãnh tiền bối đã xuất phát.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Chu Kỷ Phong.
Lục Châu bước ra, thấy Phan Ly Thiên và Phan Trọng cũng đứng đợi bên ngoài, bèn cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Phan Ly Thiên nói: “Lão hủ chỉ là cảm thấy nếu Lãnh La xảy ra chuyện thì không hay. Cho nên lão hủ muốn thỉnh cầu Các chủ cho lão hủ cùng đến Nhữ Bắc.”
“Vãn bối cũng nguyện ý cùng đi.”
“Vãn bối tán thành.” Chu Kỷ Phong nói theo.
Lục Châu chắp tay sau lưng. “Bình chướng Kim Đình Sơn đã biến mất, sẽ có không ít hạng người vô dụng có ý đồ lẻn vào Kim Đình Sơn. Nếu các ngươi đều đi cả thì ai trông coi Kim Đình Sơn đây?”
Ba người lập tức giật mình, nói không nên lời.
“Bảo vệ Kim Đình Sơn cho tốt, sẽ có lúc các ngươi được thi triển quyền cước thôi.”
“Vâng.” Ba người đồng thời khom người.
Lục Châu không định mang theo quá nhiều người vì như thế chẳng giúp ích gì mà lại còn khiến kẻ địch có nhiều mục tiêu để tấn công hơn, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Đến lúc đó Lục Châu không thể bảo vệ được tất cả bọn họ.
Mạc Ly giao cho Lãnh La xử lý. Với thủ đoạn của hắn, tìm cơ hội để cho Mạc Ly một kích thì không thành vấn đề.
Việc Lục Châu cần làm cũng không nhiều, chỉ cần bí mật quan sát và che giấu tai mắt người khác là đủ.
Hắn không phải là kẻ tính tình xốc nổi như Cơ Thiên Đạo, lao lên để tự chui đầu vào lưới. Đó không phải là mạnh mẽ mà là đồ ngu.
Lục Châu cho người gọi Tiểu Diên Nhi tới, sư đồ hai người cưỡi Bạch Trạch rời khỏi Kim Đình Sơn.
Cùng lúc đó, trong một lầu các ở Nhữ Bắc thành.
Tầm nhìn trên lầu cực tốt, đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ đường phố của thành Nhữ Bắc.
“Giáo chủ, Thái hậu đã xuất phát, hẳn là sẽ đến nghỉ ngơi ở Thuận Thiên sơn trang.”
“Đã biết.”
Tư Vô Nhai thuận miệng đáp lại một câu, sau đó hỏi: “Giang Ái Kiếm đã tung tin tức chưa?”
“Hẳn là đã tung tin tức.”
“Hẳn là?”
Tư Vô Nhai rất không thích từ này vì nó mang ý nghĩa không chắc chắn, chỉ là đoán bừa.
Diệp Tri Hành khom người nói: “Người của chúng ta mặc dù đã tra ra được Giang Ái Kiếm là tai mắt của Ma Thiên Các nhưng kẻ này hết sức giảo hoạt, không thể nào từng giờ từng khắc đều giám thị được hắn.”
Vừa nói dứt lời ——
Một thân ảnh chợt xuất hiện bên ngoài lầu các, đồng thời truyền đến giọng nói trêu chọc: “Muốn giám thị ta sao? Các ngươi còn non lắm…”
“Đuổi theo.” Tư Vô Nhai đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vâng.”
Thân hình Diệp Tri Hành như thiểm điện lao vụt theo bóng người kia, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
“Không đúng!” Tư Vô Nhai đột nhiên xoay người lại.
Một bóng người xuất hiện ở lối vào lầu các, đứng chắp tay đưa lưng về phía hắn.