Chương 353: Thuyết pháp đại nạn ngàn năm
Khoảng thời gian ngồi trên phi liễn Lục Châu cũng đã khôi phục được một ít nguyên khí, bèn nhẹ nhàng nhảy xuống chân núi Vân Chiếu Phong.
Những người còn lại trong phi liễn cũng lục tục nhảy ra cùng Đoạn Hành, chỉ để lại vài người trông chừng phi liễn.
Không bao lâu sau, đoàn người Lục Châu đã đến trước cổng Vân Chiếu Am.
“Để ta đến gõ cửa.” Con ngươi Đoạn Hành đảo một vòng rồi chủ động bước lên, gõ cửa không hề khách khí.
Cộc cộc.
Cửa mở, một vị ni cô lớn tuổi xuất hiện trước mắt mọi người.
“Là ngươi?” Lục Châu vừa liếc mắt đã nhận ra người này.
Huyền Tĩnh kinh hãi, lập tức chắp tay trước ngực, khom người nói: “Thì ra là Cơ thí chủ… thật thất lễ vì đã không tiếp đón thí chủ từ xa.”
Bà ta mở rộng cửa.
Lục Châu cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ trong Vân Chiếu Am không có người? Sao lại để pháp sư Huyền Tĩnh tự mình ra mở cửa?
Ánh mắt hắn nhìn vào bên trong sân viện. Cỏ dại mọc um tùm dưới đất, lá cây rơi rụng đã phủ đầy khoảng sân, trông có vẻ đìu hiu vô cùng.
“Các vị thí chủ, mời.”
Vào bên trong sân viện, Lục Châu hỏi: “Chỉ có một mình ngươi thôi sao?”
“Vô Niệm đã rời đi từ lâu, hiện giờ Vân Chiếu Am chỉ còn lại một mình bần ni.” Huyền Tĩnh chắp tay trước ngực đáp.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. Một mình cũng tốt, sẽ không còn vướng bận nhiều quy củ nữa. Nơi này cũng đủ lớn cho toàn bộ đám người.
“Lão phu muốn ở nhờ mấy ngày.” Lục Châu nói.
Huyền Tĩnh nghe vậy bèn nói: “Cơ thí chủ, mời sang bên này…”
Những người khác bà không có đủ thời gian để tận tình tiếp đãi, dù sao nơi này chỉ có một mình bà, mà bà lại chẳng có ba đầu sáu tay.
Đoạn Hành đành bất đắc dĩ nhún vai, nhìn thoáng qua đám huynh đệ nhà mình. Hầy, đừng nhìn ta, ở đây không có tiểu ni cô cho các ngươi ngắm đâu, tự mình thu dọn phòng ốc đi!
Lục Châu đi theo Huyền Tĩnh pháp sư đến một gian phòng thanh tĩnh, từ tầm nhìn, vị trí đến hoàn cảnh sống đều cao hơn một bậc so với sân viện vừa rồi.
Huyền tĩnh pháp sư nói: “Xin mời.”
Lục Châu khẽ gật đầu rồi chắp tay đi vào gian phòng.
Nội thất bên trong được bài trí rất độc đáo, trang nhã. Có giá sách, bàn đọc sách,.. còn có cả bệ cửa sổ hình tròn có thể nhìn thẳng ra ngoài dãy núi Vân Chiếu Phong.
“Nhớ năm đó, Cơ thí chủ và gia sư đã cùng luận đạo trong chính căn phòng này.” Huyền Tĩnh chậm rãi nói.
Luận đạo trên Vân Chiếu Phong, ngắm trăng trên Tử Hà Sơn, câu cá bên Hồ Bách Diệp…
Nhớ lại những thứ này, Lục Châu lắc đầu thở dài. “Thiên phú của Tịnh Ngôn không tồi. Đáng tiếc lại không thể bài trừ tạp niệm.”
“Cơ thí chủ nói rất đúng. Gia sư cũng từng nói như vậy.”
“Nàng chết như thế nào?”
“Đại nạn của gia sư đến sớm hai trăm năm…” Huyền Tĩnh lắc đầu, khe khẽ thở dài.
Lục Châu âm thầm suy nghĩ, tu hành giả Nguyên Thần cảnh có thọ mệnh sáu trăm năm, mỗi khi mở một diệp sẽ tăng thọ mệnh thêm năm mươi năm.
Chưa từng có ai đột phá lên cửu diệp, vì vậy không ai có thể phá được đại nạn ngàn năm của mình, thuyết pháp đại nạn ngàn năm cũng từ đó mà hình thành.
Chỉ cần không tìm đường chết thì sống đến chín trăm năm, thậm chí là cả ngàn năm cũng không thành vấn đề.
Tại sao đại nạn của Tịnh Ngôn lại đến sớm hai trăm năm?
“Gia sư miễn cưỡng lĩnh hội cảnh giới cửu diệp, cuối cùng thất bại, từ đó tổn hao tinh huyết mà chết.” Huyền Tĩnh giải thích.
Lục Châu gật đầu. “Lại là vì cửu diệp.”
Hắn nhớ tới thiên tài kiếm đạo Bắc Đô Cung Nguyên Đô trước khi chết cũng đã từng nói về việc này.
Nhưng theo quy tắc tu hành thông thường, mỗi khi con người có đột phá trong tu hành đều sẽ được gia tăng thọ mệnh, tại sao chỉ có mỗi cửu diệp là lại tổn hao thọ mệnh cơ chứ?
“Trước khi gia sư lâm chung, người đã từng khuyên bảo, nếu trong Vân Chiếu Am có người đột phá tới bát diệp thì không được phép cố gắng đột phá cửu diệp.”
“Khi lão phu và nàng cùng luận bàn, nàng khí phách phấn chấn biết bao nhiêu, quyết tâm đột phá cửu diệp hừng hực như lửa cháy…” Lục Châu có chút châm chọc nói.
“Cơ thí chủ đã là bát diệp đỉnh phong từ lâu, ở phương diện tâm đắc và cảm ngộ hẳn đã vượt xa gia sư.”
Lục Châu không nói gì vì Huyền Tĩnh nói rất có lý. Cơ Thiên Đạo cũng là bát diệp viên mãn… có khi nào hắn đã xung kích cửu diệp rồi không?
Như vậy… đó có phải là nguyên nhân khiến Cơ Thiên Đạo chết?
“Xin thí chủ cứ tự nhiên. Bần ni cáo lui.” Thấy sắc trời đã muộn, Huyền Tĩnh không tiếp tục quấy rầy, xoay người rời đi.
Lục Châu vẫn lâm vào trầm tư.
Có bao nhiêu cường giả tu luyện đến bát diệp đỉnh phong mà chịu dừng lại ở bát diệp đâu?
Lục Châu nhớ tới Thẻ Nghịch Chuyển.
Nếu xung kích cửu diệp sẽ phải tổn hao thọ mệnh, vậy kẻ có Thẻ Nghịch Chuyển như hắn có phải sẽ trở thành người đầu tiên bước chân vào cảnh giới cửu diệp?
Suy nghĩ một lát, Lục Châu lại lắc đầu thầm nghĩ, bây giờ nghĩ ngợi mấy chuyện này cũng chẳng được gì. Cứ bình tĩnh đề thăng tu vi rồi xung kích thử là biết.
Trước mắt phải lo nghĩ xem làm sao bắt ba tên nghiệt đồ này lại cái đã.
Lục Châu cần phải ở lại Vân Chiếu Am năm ngày. Chỉ mong Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đừng xuất hiện quá sớm.
Thẻ đạo cụ đều đã bị đóng băng, hắn chỉ có thể trông cậy vào lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Nghĩ vậy, Lục Châu ngồi xếp bằng trên giường, quay mặt về phía hồ Bách Diệp bên ngoài cửa sổ, bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trong màn đêm u tĩnh, tại một khu vực lân cận Bách Diệp Hồ.
Ánh trăng phản chiếu soi mình dưới nước
Ngu Thượng Nhung cắm Trường Sinh Kiếm dưới đất, hai bàn tay đặt trên chuôi kiếm, thở dài nói:
“Sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ mai danh ẩn tích ở gần Bách Diệp Hồ. Đệ thấy sao?”
Tư Vô Nhai ngồi cách đó không xa đang đả toạ điều tức, nghe vậy bèn nở nụ cười.
“Nơi này đúng là không tệ, nhưng đáng tiếc là… lại cách Vân Chiếu Phong không xa.”
Ý của hắn chính là, đó là nơi trước kia sư phụ từng ở. Huynh dám sao?
Nếu là lúc bình thường, Tư Vô Nhai sẽ không dám nói chuyện với nhị sư huynh kiểu này.
Ngu Thượng Nhung buông Trường Sinh Kiếm ra, lững thững bước về phía Bách Diệp Hồ.
“Chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất…” Ngu Thượng Nhung chậm rãi bước đi trên mặt hồ như đi trên mặt đất, toàn thân không dính một giọt nước nào.
Hắn khẽ vung tay.
Vù!
Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm loé lên ánh đỏ trông cực kỳ chói mắt giữa trời đêm.
Kiếm vào tay, Bách Diệp Hồ oanh động!
Nước văng đầy trời rồi lại rơi xuống ào ào như con thác.
Ngu Thượng Nhung vẫn đứng trên mặt nước, không sử dụng hộ thể cương khí, bắt đầu huy động Trường Sinh Kiếm.
Bóng kiếm nhanh như tia chớp xoay tròn quanh thân Ngu Thượng Nhung.
Phanh phanh phanh!
Tất cả những giọt nước bắn tới đều bị Ngu Thượng Nhung dùng tốc độ vô cùng đáng sợ đánh bay. Những giọt nước bị dội ngược văng lên thân cây quanh hồ tạo thành vô số lỗ thủng!
Chốc lát sau, mặt hồ lại trở nên yên tĩnh.
Kỹ năng sử dụng kiếm của Ngu Thượng Nhung đã đạt tới mức đăng phong tạo cực.
Cũng chỉ có mình hắn làm được việc không dùng tới nguyên khí, chỉ đơn thuần dựa vào kỹ xảo dùng kiếm để ngăn nước làm ướt người mình.