Chương 354: Ngu Thượng Nhung truy cầu điều gì?
Loạt soạt.
Đám cây cối xung quanh hồ ngã rào rào xuống.
Trường Sinh Kiếm lại tra vào vỏ.
Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói: “Thất sư đệ, luận về kiếm thuật thì chiêu này của ta thế nào?”
Tư Vô Nhai chân thành đáp:
“Luận kiếm thuật, nhị sư huynh là đệ nhất đương thời.”
“Thế nên… cho dù là sư phụ tự mình đến đây đệ cũng không cần phải lo lắng.”
Khi Ngu Thượng Nhung nói ra những lời này, Tư Vô Nhai đương nhiên tin tưởng. Nếu không suốt thời gian qua hắn đã chẳng liên tục thông báo vị trí của sư phụ cho Ngu Thượng Nhung làm gì.
Nào là Tả Tâm Thiền, Kiếm thánh La Sĩ Tam, Thư Hùng Song Kiếm Trác Bình… Ngu Thượng Nhung đều không hề sợ hãi tiến đến diệt trừ.
Nhưng xưa khác nay khác.
Tư Vô Nhai nói: “Nhị sư huynh, không phải ta chất vấn thực lực của huynh… Mà là sư phụ lão nhân gia người hình như… thật sự đã có đột phá.”
Ngu Thượng Nhung nhướng mày.
Hai chân hắn không hề ướt nước sông, hắn đạp từng bước quay về chỗ Tư Vô Nhai, cương khí tung hoành khiến nước đọng trên giày lập tức trở nên khô ráo.
Ngu Thượng Nhung đứng trước mặt Tư Vô Nhai, chờ nghe hắn giải thích.
Tư Vô Nhai nói: “Ở bên ngoài Thuận Thiên Uyển, ta đã nhìn thấy sư phụ chân đạp lam liên… Ban đầu ta cho rằng đó là lực lượng của tầng bình chướng, nhưng rõ ràng là không phải. Khi lam liên nở rộ có thể giải khai thần chú trên người ta, mà tầng bình chướng không hề có hiệu quả này…”
“Đệ chắc chứ?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Chắc chắn.”
Tư Vô Nhai nghiêm túc nói: “Có lẽ… sư phụ lão nhân gia người thật sự đã tìm được phương pháp đột phá đại nạn thọ mệnh.”
Nghe nói vậy, vẻ mặt Ngu Thượng Nhung vẫn ôn hoà nhưng trong giọng nói đã nhuốm chút không vui.
“Sư đệ, nếu đệ muốn dùng loại thủ đoạn này để gạt đi ý định chiến đấu của ta và đại sư huynh thì e là đệ phải thất vọng rồi.”
“Sư huynh hiểu lầm, ta thật sự không có ý đó.” Tư Vô Nhai vội nói.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Chỉ mong là vậy.”
“Ta thề có trời đất, thật sự không phải như vậy.” Tư Vô Nhai giơ ba ngón tay lên trời.
Ngu Thượng Nhung không nói tới đề tài này nữa mà chậm rãi xoay người.
Trường Sinh Kiếm bay đến giữa lồng ngực hắn.
“Thất sư đệ, đệ cảm thấy giữa ta và đại sư huynh, ai sẽ thắng?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
Lại nữa rồi.
Toàn hỏi khó người ta.
Trong lòng Tư Vô Nhai nghẹn ngào nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc: “Đương nhiên là nhị sư huynh rồi.”
“Ta cũng cho là vậy.” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói. “Đã khuya rồi, thất sư đệ nghỉ ngơi sớm đi.”
Vừa dứt lời, phía Vân Chiếu Phong đột nhiên lập loè quang mang màu xanh lam, tựa như đom đóm giữa trời đêm.
Đáng tiếc là cảnh tượng này ở quá xa, cách đến mấy dặm nên từ chỗ của bọn họ không thể nhìn thấy gì ngoài màn đêm hắc ám.
Tư Vô Nhai tiếp tục đả toạ điều tức.
Hắn nhất định phải cố hết sức khôi phục tu vi trong vòng mấy ngày này, không thể lãng phí một giây một phút nào.
Tư Vô Nhai đả toạ suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau.
Khi mặt trời nhô lên, hạt sương rơi lên mặt Tư Vô Nhai mát lạnh khiến hắn giật mình thức tỉnh.
Vừa mở mắt ra đã thấy nhị sư huynh đang đứng bên cạnh mình, tay chỉ về phía Vân Chiếu Am. “Có khói bếp.”
Tư Vô Nhai rất muốn nói một câu: sư huynh à, sáng sớm đứng cạnh người ta như vậy rất là đáng sợ đó có biết không?...
Nhưng hắn cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
“Đệ đã điều tra Vân Chiếu Am, sau khi pháp sư chủ trì Vô Niệm bị mất hết tu vi, bà ta đã rời khỏi Vân Chiếu Am. Những người còn lại chẳng làm được gì nên cũng đã giải tán, hiện giờ chỉ còn lại một mình pháp sư Huyền Tĩnh ở lại chèo chống, sao bây giờ lại có khói bếp xuất hiện?”
“Niềm vui thú mà thôi.”
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng đáp. “Có đôi khi niềm vui thú của con người đơn giản như thế đó. Sư đệ, đệ không hiểu được niềm vui khói lửa của nhân gian.”
“Có lẽ vậy.” Tư Vô Nhai nói.
“Ta biết đệ muốn nói gì…” Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó chân đạp đại địa, toàn thân bay thẳng lên trời.
Trường Sinh Kiếm trong tay huy động! Một toà pháp thân bát diệp nở rộ giữa trời.
Pháp thân cao đến mười trượng, bát diệp kim liên xoay tròn tạo thành ánh sáng vàng rực rỡ đến chói mắt.
Ngu Thượng Nhung đứng bên trong pháp thân, khoanh tay cười nói: “Sư đệ, sau trận chiến này, kiếm đạo của ta không có đối thủ.”
Sau đó hắn lại nói thêm một câu ——
“Trừ sư phụ lão nhân gia người ra.”
Ánh mắt Tư Vô Nhai nhìn toà pháp thân này vô cùng phức tạp.
Có đôi khi hắn cảm thấy nhị sư huynh rất ngốc… có đôi khi lại cảm thấy mình không hiểu nổi huynh ấy.
Trước giờ hắn vẫn luôn tự hỏi, vị Kiếm Ma khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật này rốt cuộc đang theo đuổi thứ gì?
Trong Vân Chiếu Am.
Lục Châu mở mắt nhìn về phía toà pháp thân cao mười trượng cách Vân Chiếu Phong mấy dặm.
“Bách Diệp Hồ?”
Nghiệt đồ…
Thời gian đóng băng còn hơn bốn ngày, bây giờ có gấp gáp cũng không làm nên chuyện, chẳng bằng kiên nhẫn chờ đợi thì hơn.
“Lão tiền bối! Có biến! Phát hiện có pháp thân bát điệp!” Giọng nói Đoạn Hành từ bên ngoài truyền đến.
“Đã biết.” Lục Châu thản nhiên nói.
Đoạn Hành vốn định hỏi ngài không ra tay sao? Nhưng cảm thấy như vậy quá mạo phạm cao thủ bậc này. Lão tiền bối có ra tay hay không thì liên quan gì đến ngươi?
Thế là Đoạn Hành khom người nói: “Xin chờ tin tức tốt của lão tiền bối.”
Dù sao thì Ma Sát Tông và cả Đoạn Hành hắn đều chỉ có thể làm chân chạy vặt và trợ uy trước khi chiến đấu, những chuyện khác bọn hắn muốn giúp cũng không được.
Người ta là pháp thân bát diệp đó! Phàm là người có đầu óc bình thường đều biết không nên tới gần.
Sau khi pháp thân biến mất, Bách Diệp Hồ lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu nhắm mắt lại lần nữa, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Một ngày sau.
Lục Châu cảm giác được lực lượng phi phàm của Thiên thư chỉ mới khôi phục được một phần năm.
Trình độ lực lượng cỡ này giỏi lắm cũng chỉ đánh lui được cao thủ Nguyên Thần cảnh, vẫn chưa đủ với hắn.
Nhưng Lục Châu cũng không còn cách nào khác. Thời gian quá ngắn mà tốc độ lĩnh hội không được đề thăng.
Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm ——
“Lão tiền bối, phi liễn của U Minh Giáo đến rồi.”
Lục Châu từ từ mở mắt, đáp lại một chữ “Tốt” rồi đứng lên, chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng.
Đám người Ma Sát Tông và Đoạn Hành cung kính đứng thẳng.
“Hiện tại đã có thể xác định, đại đệ tử và nhị đệ tử của ngài sẽ quyết chiến một trận đỉnh phong trên Bách Diệp Hồ. Đúng là một nơi rất tuyệt để luận bàn.” Đoạn Hành nói.
Lục Châu không để ý đến Đoạn Hành mà bước ra khỏi sân viện.
Hắn cần tìm một nơi thích hợp hơn để quan chiến, tầm mắt không bị giới hạn như ngồi trong phòng.
Tuy ở Bách Diệp Hồ tầm nhìn rất tốt nhưng loại cấp bậc chiến đấu này động một tí là di chuyển cả vài dặm, rất dễ dàng rời khỏi khu vực chiến đấu.
Lục Châu đi về phía đỉnh núi Vân Chiếu Phong, đồng thời nhìn thấy một chiếc phi liễn cực lớn màu đen từ xa bay về phía Bách Diệp Hồ.
Đoạn Hành và đám người Ma Sát Tông nhanh chóng lướt trên các bậc thang, đi theo phía sau Lục Châu. Khi ngẩng đầu, ai nấy đều nhìn thấy chiếc phi liễn kia.