Chương 360: Phân định thắng thua
Ngu Thượng Nhung nói: “Thất sư đệ, đệ hãy phán định một cách công bằng… giữa ta và đại sư huynh, người nào cao hơn một bậc?”
Chuyện này…
Mẹ nó lòng ta thật lạnh nha! Biết trả lời thế nào đây?
Nhưng Tư Vô Nhai là kẻ thông minh.
Hắn nhanh chóng quan sát tình cảnh chung quanh, nhìn lại vết thương của cả hai người, cuối cùng khom người nói: “Ngang tay.”
“Ngang tay?” Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời nhíu mày.
“Quân Lâm Thiên Hạ của đại sư huynh đả thương nhị sư huynh, nhị sư huynh cũng đả thương đại sư huynh… Ừm, rõ ràng là ngang tay!”
Tư Vô Nhai bình tĩnh nói, trong lòng lại âm thầm tự hào vì bản thân quá thông minh cơ trí.
Thế nhưng…
Cả Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đều đang nhìn hắn chằm chằm, dường như không mấy vui vẻ với đáp án này.
Tư Vô Nhai nhướng mày, lòng thầm hô một tiếng không ổn. Thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Hình như… hắn đắc tội cả hai người rồi!
Vu Chính Hải không vui nói: “Đã như vậy thì hẹn ngày khác tái chiến.”
Ngu Thượng Nhung cũng đáp: “Cầu còn không được. Giữa ta và đại sư huynh tất phải phân thắng bại!”
Tư Vô Nhai: “. . .”
Vu Chính Hải nâng tay, Bích Ngọc Đao phá đất bay ra quay về lòng bàn tay hắn.
Trường Sinh Kiếm cũng quay lại tra vào vỏ kiếm sau lưng Ngu Thượng Nhung.
Hai người này đúng là không ai chịu nhường ai!
Vu Chính Hải hờ hững nhìn lướt qua Ngu Thượng Nhung nhưng không nói gì, chỉ khẽ đạp chân bay về phi liễn.
Tư Vô Nhai cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn chẳng thể khuyên can gì, đành trơ mắt nhìn đại sư huynh rời đi.
“Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?” Tư Vô Nhai cũng cảm thấy Ngu Thượng Nhung không ổn lắm.
“Ta không sao.”
Ngu Thượng Nhung không di chuyển mà ngẩng đầu nhìn lên phi liễn U Minh Giáo trên bầu trời, mỉm cười thản nhiên nói: “Đệ nhìn đi…”
Tư Vô Nhai cũng nhìn theo nhưng không phát hiện điểm gì kỳ quái, không hiểu ý tứ nhị sư huynh là gì.
Ngu Thượng Nhung tiếp tục nói:
“Đại sư huynh đã bị ta đánh chấn thương, hiện tại chỉ là cố gắng chịu đựng mà thôi… Ai bảo ta là sư đệ của huynh ấy, vừa rồi nói vậy chỉ để giữ gìn mặt mũi cho đại sư huynh.”
Tư Vô Nhai gật gù, thì ra là như vậy.
Có chấn thương hay không Tư Vô Nhai không biết, nhưng hắn vẫn chắp tay nói: “Vậy rõ ràng là nhị sư huynh cao hơn một bậc.”
“Không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung vân đạm phong khinh đáp.
Cùng lúc đó.
Khi Vu Chính Hải trở lại phi liễn, Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh đồng thời khom người hành lễ: “Cung nghênh Giáo chủ!”
Vu Chính Hải không nói gì, mặt không đổi sắc đi vào bên trong rồi uy nghiêm ngồi xuống ghế chủ toạ.
Ngay sau đó, hắn kêu lên một tiếng đau đớn… từ khoé miệng hắn chảy ra một giọt máu.
Không nhiều, nhưng đủ để chứng minh Giáo chủ Vu Chính Hải của đệ nhất ma giáo trong thiên hạ từng quét ngang vô số địch thủ, đã bị thương.
Tứ đại hộ pháp sắc mặt kinh hãi.
Vu Chính Hải trầm giọng nói: “Không được để lộ.”
Nói xong, hắn vung tay lên, thản nhiên như không có việc gì. “Đi.”
Phi liễn quay đầu bay về phía Tử Hà Sơn.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Phi liễn phát ra âm thanh kỳ lạ. Đám giáo chúng U Minh Giáo ai nấy đều ngẩng đầu nhìn quanh.
Hoa Trọng Dương khom người nói: “Giáo chủ, phi liễn chịu một ít tác động nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ phi hành.”
Vu Chính Hải gật đầu.
Phi liễn bắt đầu gia tăng tốc độ. Vu Chính Hải đưa mắt nhìn ra bên ngoài, lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng rực rỡ rọi xuyên qua từng áng mây trông đẹp như tiên cảnh.
Hoa Trọng Dương đột nhiên nói: “Giáo chủ, có phát hiện.”
“Hử?”
Vu Chính Hải và ba vị hộ pháp quay đầu nhìn về phía hướng tay Hoa Trọng Dương vừa chỉ đến.
Đó là một chiếc phi liễn nhỏ màu đen đang nằm trên hai ngọn cây đại thụ.
“Có người khác nữa sao?” Bạch Ngọc Thanh nghi hoặc.
“Giáo chủ, đám người này gan to bằng trời, thuộc hạ xin được ra tay giết sạch bọn chúng.” Địch Thanh nói.
Trong lòng Vu Chính Hải đang có chút tức giận, bèn hờ hững nói: “Đi đi.”
“A, đó là cái gì?” Bạch Ngọc Thanh chợt thấy một luồng khí tức mang theo điềm lành lướt nhanh về phía chiếc phi liễn màu đen.
Ánh mắt Vu Chính Hải cũng thoáng nhìn về phía đó…
Tu hành giả có tu vi càng cao thì thị lực sẽ càng mạnh. Vu Chính Hải vừa nhìn thoáng qua đã trông thấy một thân ảnh lão giả rất quen thuộc.
Khụ khụ!
Đang ngồi uy nghiêm trên ghế chủ toạ, thân hình Vu Chính Hải đột nhiên lảo đảo, ho khan sặc sụa.
Tứ đại hộ pháp còn chưa nhìn rõ luồng khí điềm lành kia đã giật mình quay lại nhìn Giáo chủ, lo lắng gọi: “Giáo chủ!”
“Ta không sao… Mau đi thôi!”
“A?”
“Dốc toàn lực bay về!”
Hoa Trọng Dương thấy sắc mặt Giáo chủ vô cùng nghiêm túc, lại ho khan không ngừng, thầm nghĩ sau cuộc chiến giữa Giáo chủ và Ngu Thượng Nhung thì ngài đã bị thương nặng, tình huống không được lạc quan cho lắm, bèn tức tốc hạ lệnh: “Toàn lực bay về!”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!”
Phi liễn lập tức tăng tốc, kẽo kẹt kẽo kẹt bay vọt về phía chân trời.
——————
Tại biên giới Vân Chiếu lâm địa.
Phi liễn của Ma Sát Tông không chịu nổi lực lượng va chạm của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nên bị bắn bay ra xa mấy dặm, chiếc phi liễn đã bị hư hại nên đành hạ xuống nằm vắt vẻo trên ngọn cây.
“Lão tiền bối xin thứ tội! Vãn bối vô năng!” Đoạn Hành sợ hãi đến mức sắc mặt xanh mét, vội vàng khom người thỉnh tội.
Lục Châu nhìn lại thời gian đóng băng thẻ đạo cụ: còn 15 phút…
Từng giây trôi qua lâu như một năm!
Ngay khi Đoạn Hành đang thỉnh tội, một tên thuộc hạ chỉ tay lên chiếc phi liễn to lớn đang bay vọt đi trên bầu trời: “Lão tiền bối, phi liễn của U Minh Giáo kìa!”
Lục Châu đang xem giao diện Hệ thống, nghe vậy lập tức ngẩng đẩu nhìn lên.
Lúc này chiếc phi liễn kia đã ở xa tận chân trời, mà thời gian đóng băng đếm ngược còn hơn mười phút.
Thôi vậy, vẫn còn hai nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai!
Kịch chiến như thế hẳn là cả hai đã bị thương không nhẹ, Tư Vô Nhai cũng phải chịu ảnh hưởng. Đợi thời gian đóng băng kết thúc chính là cơ hội tốt để thu thập nghiệt đồ!
——————
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn ra xa, khẽ nói: “Sau trận chiến này, ta sẽ mai danh ẩn tích… Vô Nhai sư đệ, đệ đi đi.”
Tư Vô Nhai không lý giải được, đành nói: “Huynh nghĩ kỹ chưa?”
Ngu Thượng Nhung khẽ thở dài: “Khắp thiên hạ này, nếu ngay cả thất sư đệ cũng không thể lý giải được tâm tư ta thì ta còn có thể trông chờ ở ai nữa? Tâm ý ta đã quyết, đệ hẳn nên hiểu rõ.”
Sau trận chiến này, hắn tựa hồ có cảm ngộ, trong lòng không còn vướng víu.
“Bên phía đại sư huynh thì phải giải thích thế nào?” Tư Vô Nhai nói.
“Huynh ấy đã thụ thương, thắng bại cũng đã phân, sẽ không quay lại luận bàn với ta nữa.” Ngữ khí Ngu Thượng Nhung trở nên lãnh đạm.
Tư Vô Nhai thấy trên mặt Ngu Thượng Nhung không để lộ biểu tình gì, bèn nói: “Nhị sư huynh, ta ủng hộ huynh mai danh ẩn tích, nhưng cũng không đến mức đoạn tuyệt qua lại với nhau. Sau này…”
Lời còn chưa dứt, Ngu Thượng Nhung đã đạm mạc nói: “Cút.”
Một Ngu Thượng Nhung luôn luôn ôn tồn lễ độ đột nhiên lại phun ra một chữ “Cút” khiến Tư Vô Nhai sửng sốt vô cùng.