Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 361: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng

Chương 361: Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng
Tư Vô Nhai bèn nuốt lại những lời định nói vào bụng. Nhị sư huynh luôn luôn đối xử ôn hoà, khiêm tốn hữu lễ với mọi người. Hắn chưa bao giờ thấy nhị sư huynh nói chuyện kiểu này.
Có nói thêm gì nữa thì cũng không lay chuyển được.
Như lời Ngu Thượng Nhung nói, trên đời này còn có ai hiểu được Ngu Thượng Nhung nhiều hơn hắn sao? Không có.
“Bảo trọng.”
Tư Vô Nhai chắp tay với Ngu Thượng Nhung rồi bay vào trong rừng rậm.
Rừng cây bốn phía trở nên yên tĩnh. Ngu Thượng Nhung vẫn không hề rời đi.
Sau khi đã xác nhận chung quanh không còn ai, Ngu Thượng Nhung mới lảo đảo lui lại một bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy hắn đã tận lực áp chế cho đến bây giờ nhưng vẫn không chịu nổi khí huyết cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực.
Trong trận chiến này, hắn cũng đã bị thương.
Ngu Thượng Nhung ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay chồng lên nhau. Nguyên khí trong người vận chuyển, ổn định lại khí huyết đang tán loạn trong cơ thể.
Sau mấy hơi thở, khí huyết dần trở nên ổn định.
Cũng chính lúc này.
Soạt, soạt, soạt…
Giữa khu rừng đột nhiên xuất hiện một bóng người tóc dài, tay cầm trường kiếm từng bước đi tới.
Ngu Thượng Nhung mở mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đám cây cối rậm rạp che khuất bộ dáng người đó, nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn có thể đánh giá được đây là một vị cao thủ kiếm đạo.
“Kiếm Ma tiền bối.”
Người đó bước ra khỏi khoảng rừng rậm rạp đến khu vực có tầm nhìn thoáng đãng. Tia nắng rọi lên thân hình hắn.
Hắn là một nam tử trung niên để râu, mặc cẩm y trường bào, gương mặt có vẻ tang thương.
Ngu Thượng Nhung nhìn hắn không đáp lời.
Nam tử trung niên không buồn không vui mà rất bình tĩnh chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “La Trường Khanh của Vân Tông, tham kiến Kiếm Ma tiền bối.”
Kẻ vừa đến chính là sư đệ của Kiếm thánh La Sĩ Tam, một trong tam đại Kiếm si La Trường Khanh của Vân Tông, cũng chính là một thiên tài kiếm đạo mới nổi trong mấy năm gần đây.
Ngu Thượng Nhung vẫn không thèm để ý tới hắn, chỉ phủi bụi trên người, đứng lên chuẩn bị rời đi.
La Trường Khanh mở miệng nói: “Từ khi cùng tiền bối chiến một trận, sư huynh La Sĩ Tam của ta vẫn cứ nhớ mãi không quên. Hôm nay ta tới đây chính là để luận bàn một trận với Kiếm Ma tiền bối.”
Ngu Thượng Nhung dừng bước, khẽ nói: “Xin lỗi, nhưng ngươi rất yếu.”
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn bổ sung thêm một câu. “Yếu ớt đến mức chẳng có gì thú vị.”
Câu nói này Ngu Thượng Nhung đã từng nói với Kiếm thánh La Sĩ Tam. Nay hắn lại nói thêm lần nữa trước mặt La Trường Khanh.
Chỉ là… Ngu Thượng Nhung đâu phải kẻ ngu. Sớm không đến muộn không đến, lại xuất hiện ngay lúc này.
Đây sao gọi là luận bàn? Chỉ là một tên tiểu nhân vô sỉ muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thôi.
“Kẻ yếu có can đảm khiêu chiến cường giả, vậy thì không phải là kẻ yếu. Cường giả sợ hãi muốn lẩn trốn, mới thật sự là kẻ yếu.” La Trường Khanh nói.
Ngu Thượng Nhung chậm rãi xoay người lại đối diện với La Trường Khanh. “Được, vậy một tháng sau tại Vân Tông, trên Kiếm đàn, ta sẽ đến giết ngươi.”
“Thật xin lỗi… không cần đến một tháng đâu.”
Vụt!
Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, La Trường Khanh cầm kiếm bằng hai tay, từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám…
Mấy trăm đạo kiếm cương lăng không lơ lửng trước mặt hắn. “Hiện tại, ở Vân Chiếu lâm địa, La Trường Khanh ta sẽ lấy mạng ngươi!”
La Trường Khanh chân đạp đại địa, cả người bắn vọt lên không trung, toàn bộ kiếm cương hội tụ lại đâm bổ về phía Ngu Thượng Nhung.
Nếu là trước kia, Ngu Thượng Nhung có cản ngàn phương pháp để phá giải chiêu này. Nhưng bây giờ…
Ngu Thượng Nhung rút Trường Sinh Kiếm ra, hội tụ chút nguyên khí còn sót lại trong người. Lưỡi kiếm đỏ rực, toàn thân Trường Sinh Kiếm rung động ông ông, quả quyết chém ra!
Ầm!
Trong khoảnh khắc cương khí giao thoa, kiếm cương của La Trường Khanh bị chặt đứt, Ngu Thượng Nhung lui lại ba bước!
La Trường Khanh lăng không xoay chuyển hạ xuống đất. Một kích này tuy La Trường Khanh không chiếm được ưu thế nhưng hắn đã nhìn thấy hy vọng…
Hắn thấy Ngu Thượng Nhung lui về sau ba bước, đây là chuyện mà nếu là trước kia thì hắn không bao giờ dám nghĩ đến.
Trong lòng La Trường Khanh cuồng hỉ. Hôm nay nếu hắn có thể thành công chém đầu Ngu Thượng Nhung thì cái tên La Trường Khanh của hắn sẽ danh chấn Đại Viêm!
“Kiếm Ma tiền bối… hiện tại ngươi cảm thấy giữa ta và ngươi, ai yếu hơn ai đây?”
Ngu Thượng Nhung nắm chặt Trường Sinh Kiếm, cảm thụ chút nguyên khí tàn dư trong cơ thể.
“Sao ngươi không nói gì? Để ta lĩnh giáo Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn của ngươi nào! Ha ha ha…”
La Trường Khanh vui sướng đến mức mất lý trí. Trường kiếm trong tay rung động, hắn bắt đầu hội tụ năng lượng.
Trên khoé môi Ngu Thượng Nhung lộ ra một nụ cười.
Đúng lúc này…
Luồng khí tức mang điềm lành đột nhiên xuất hiện trên bầu trời. Bạch Trạch đạp mây bay vụt tới.
Thật ra Lục Châu đã điều khiển Bạch Trạch xuất hiện ở khu vực này từ sớm. Thời gian đóng băng còn tới hơn mười phút, hắn có lộ diện sớm cũng chẳng để làm gì.
Lục Châu thậm chí còn bay dạo một vòng xung quanh để tìm kiếm thân ảnh Tư Vô Nhai, nhưng đáng tiếc vẫn không tìm được.
Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng ‘nghiệt đồ’. Sau đó Lục Châu nhìn thấy La Trường Khanh tập kích Ngu Thượng Nhung.
Một màn vừa rồi Lục Châu đã nhìn thấy toàn bộ. Thế nên hắn xuất hiện.
——————
La Trường Khanh vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Trạch mang theo khí tức điềm lành xuất hiện. Hắn khẽ nhướng mày, đây là vị cao nhân nào?
Ngu Thượng Nhung cũng chậm rãi xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Toàn thân hắn run rẩy. Đầu óc trống rỗng.
Tuy hắn chính là Kiếm Ma mà người người nghe tên đã sợ mất mật, tuy hắn đã giết qua vô số cao thủ kiếm đạo, tuy hắn là kẻ không sợ trời chẳng sợ đất…
Nhưng khi nhìn thấy vị lão giả này, trái tim hắn lập tức đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Bờ môi hắn run run, khẽ nói: “Sư… sư phụ?”
Bao nhiêu năm qua La Trường Khanh vẫn một mực bế quan tu luyện trong Vân Tông.
Cách đây vài năm, hắn từng đi ngang qua Ma Thiên Các một lần, được quan sát Cơ Thiên Đạo ở khoảng cách xa. Nhưng vì không đứng đối diện nên hắn không nhìn rõ gương mặt lão.
Hơn nữa vị lão giả trước mắt này một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu, vừa nhìn đã thấy vẻ tiên phong đạo cốt, chẳng có chút nào liên quan đến ma đạo cả. Đã vậy toạ kỵ Bạch Trạch dưới chân lão giả lại toát ra luồng khí điềm lành, ai mà ngờ được đối phương xuất thân từ ma đạo?
Tiếng xưng hô của Ngu Thượng Nhung đã đẩy La Trường Khanh rơi xuống vực sâu.
Đây là chủ nhân Ma Thiên Các? Đương kim đại ma đầu đệ nhất thiên hạ?
Lục Châu nhìn vào giao diện Hệ thống. Không tệ, chỉ còn có vài giây.
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống La Trường Khanh. “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ngươi cũng có thể nói năng đường hoàng như thế… Lão phu sao có thể dung thứ cho ngươi?”
Lục Châu điểm nhẹ mũi chân trên lưng Bạch Trạch, tung người bay lên không trung, bàn tay vừa lật đã xuất hiện Vị Danh Kiếm.
Lưỡi kiếm phản xạ với ánh nắng mặt trời, toát ra quang mang chói mắt.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất