Chương 366: Thỉnh giáo nhị sư huynh
Sáng hôm sau, Lục Châu mở mắt ra, hoàn toàn không cảm nhận được mới đó mà đã trôi qua cả đêm.
[Ting — lĩnh hội Tam Quyển Thiên Thư 200 lần, thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển (thượng).]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Theo quy luật này thì cứ mỗi lần lĩnh hội Thiên thư được 100 lần sẽ được ban thưởng một phần Thiên Thư Khai Quyển.
Nhưng lần này Hệ thống khá keo kiệt, chỉ ban thưởng có mỗi một món.
Tính ra thì muốn lĩnh hội 100 lần cũng phải mất thời gian khá dài, đâu thể chỉ tuỳ tiện lật đến cuối là tính một lần.
Ầm ầm!
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng động huyên náo.
Lục Châu còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã có người đến bẩm báo ——
“Các chủ, hình như bát tiên sinh đã đột phá.”
“Đã biết.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước ra khỏi Đông Các nhưng trong lòng lại hơi nghẹn khuất.
Chẳng lẽ cứ mặc kệ bọn chúng thì mới nhanh đột phá sao? Chiêu Nguyệt quanh năm đều ở trên núi, sau khi đến Ma Thiên Các thì Lục Châu hắn lại chỉ điểm cho nàng không ít, thậm chí còn bài trừ hàn độc trong người nàng. Theo lý thuyết thì Chiêu Nguyệt có danh sư chỉ điểm phải đột phá nhanh hơn lão bát mới đúng chứ!
Cùng lúc đó, trong động diện bích.
Lão bát Chư Hồng Cộng hưng phấn ngắm nhìn pháp thân Bách Kiếp Động Minh do mình cực khổ ngưng kết ra. Tuy rằng vẫn chưa khai diệp, pháp thân lại còn thấp hơn bản thể của hắn, nhưng dù sao đây cũng là Bách Kiếp Động Minh nha…
“Đa tạ nhị sư huynh chỉ điểm!” Chư Hồng Cộng vái Ngu Thượng Nhung một cái thật sâu.
Ngu Thượng Nhung ngồi yên tĩnh trên băng ghế đá, tay trái đặt trên Trường Sinh Kiếm nằm trên bàn, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Thiên phú của đệ vốn không kém, tuy trước đây công pháp có thiếu hụt nhưng đã giúp đệ tồn trữ một lượng lớn nguyên khí, Bảo Thiền Y cũng có tác dụng rất lớn.”
“Nhị sư huynh nói rất đúng… Trong lòng ta, nhị sư huynh luôn là người mạnh nhất!” Chư Hồng Cộng lập tức vỗ mông ngựa.
Ngu Thượng Nhung liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thật sao?”
Chư Hồng Cộng vội vàng đáp: “Mỗi câu lão bát ta nói đều là thật, xuất phát từ tận đáy lòng… Nhị sư huynh, huynh đừng trêu chọc ta nữa, dựa vào đầu óc của ta làm sao có thể lừa gạt được huynh…”
Ngay lúc Chư Hồng Cộng đang không ngừng vỗ mông ngựa thì ngoài động chợt vang lên tiếng nói ——
“Đoan Mộc Sinh bái kiến nhị sư huynh.” Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay, đứng bên ngoài động diện bích nói.
Đám người Lãnh La, Hoa Vô Đạo, Hoa Nguyệt Hành và Phan Ly Thiên sau khi nghe Phan Trọng nhiều chuyện kể lể sự tình, cũng tò mò kéo tới gần đó quan sát.
Đoạn Hành thân là khách nhân, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Thiên tài kiếm đạo kinh thế hãi tục ở trước mặt mình, nếu nói không có chút tò mò nào thì chỉ là nguỵ biện.
Vì thế, mọi người đều nhìn thấy Đoan Mộc Sinh đến trước cửa động hành lễ.
“Tam sư đệ… đệ vẫn giống như trước.”
Ngu Thượng Nhung xuất hiện ở cửa động, đứng khoanh tay cất tiếng chào hỏi.
Đoan Mộc Sinh lại lần nữa chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Nghe Phan Trọng nói nhị sư huynh bị sư phụ bắt về nhốt trong động diện bích. Thân là sư đệ, ta sao có thể không đến bái kiến.”
Trong lời nói có giấu kim. Ngoài mặt thì cung kính hành lễ nhưng ai cũng nghe ra được hàm ý chế nhạo trong đó.
Phan Trọng đứng cách đó không xa, nghe thấy câu này lập tức lảo đảo…
Con mẹ nó ta biết sống sao? Ta có lòng tốt thông báo cho các vị biết, sao đến miệng tam tiên sinh lại biến thành mùi thuốc súng thế này?
Phan Ly Thiên nắm lấy cánh tay Phan Trọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sợ cái gì mà sợ?”
“Không sợ sao được… lão, lão Phan… Đây chính là… nhị tiên sinh đó!” Phan Trọng vô lực nói.
“Lão hủ biết.”
“Lão không sợ chút nào sao?”
“Sợ thì không có… chỉ là kính trọng cường giả thôi.”
“. . .”
Rõ ràng là sợ hãi mà ông cũng có thể nói thành đường hoàng như thế! Phan Trọng lườm Phan Ly Thiên một cái rồi không nói gì nữa.
Từ trước đến nay Phan Ly Thiên vào Nam ra Bắc, trải qua nhiều trận chiến sinh tử, thậm chí còn đi qua Hắc Mộc Sâm Lâm. Khoảng thời gian này Phan Trọng đã nghe Phan Ly Thiên nói khoác về quá khứ của hắn không ít lần…
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp lời Đoan Mộc Sinh: “Tam sư đệ đã mạnh hơn trước không ít.”
“Được sư phụ chỉ điểm, có chút thành công.”
“Mấy diệp rồi?”
“Chưa vượt qua tam diệp.”
“Chúc mừng đệ.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Nghe Phan Trọng nói nhị sư huynh đã bị phong bế tu vi… sư đệ bất tài, muốn được luận bàn với nhị sư huynh một chút.”
Dạo gần đây Đoan Mộc Sinh rất chăm chỉ tu luyện theo lời sư phụ, nghiêm ngặt đứng dưới thác nước rèn luyện. Hắn không hề sử dụng nguyên khí, chỉ đang thiếu đối tượng tập luyện cùng.
Đám lão gia hoả Lão Niên Các thì không cách nào làm đối tượng luyện tập cho hắn được, khi không có nguyên khí thì bọn họ chỉ là mấy ông già vô lực.
Luyện tập nhiều mà không có đối thủ làm thí nghiệm thì trong lòng rất là ngứa ngáy. Vừa nghe thấy nhị sư huynh trở về, lại còn bị trói buộc tu vi, Đoan Mộc Sinh đã lập tức chạy tới.
Dù biết sẽ thua nhưng hắn vẫn muốn đến thử một chút.
Hoa Vô Đạo cảm thán nói: “Cái tính tình này của Đoan Mộc Sinh thật là… một lời khó nói hết.”
Hoa Nguyệt Hành thầm nói: “Hình như đã lâu rồi tam tiên sinh không đến tìm ngài luận bàn.”
“Khụ khụ…” Gương mặt già của Hoa Vô Đạo cứng đờ, bèn giả vờ ho khan mấy tiếng.
“Ngài bị làm sao thế?”
“Ta không sao.”
Ngu Thượng Nhung nhìn kỹ Đoan Mộc Sinh rồi ôn hoà nói: “Nghe lời khuyên của sư huynh, đệ bây giờ còn rất yếu.”
“Không thử thì làm sao biết yếu hay không?” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương trong tay lên. “Ta sẽ không lợi dụng việc huynh bị trói buộc tu vi. Khi luận bàn ta không dùng tới nguyên khí.”
Lúc này Chư Hồng Cộng cũng bước ra khỏi động, liên tục xua tay: “Hai vị sư huynh, cần gì chứ!”
“Lão bát, đệ tránh ra.” Đoan Mộc Sinh không thèm nhìn tới Chư Hồng Cộng.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu thở dài. “Thôi được.”
Hắn cầm Trường Sinh Kiếm lên, rút kiếm ra khỏi vỏ. Tay trái cầm kiếm vẩy một cái về phía tầng bình chướng.
Soạt!
Bình chướng tách ra thành một lối đi. Ngu Thượng Nhung thản nhiên bước qua.
Thấy cảnh này, Phan Ly Thiên gật đầu tán thưởng: “Đúng là giống như lão hủ dự đoán.”
“Nghĩa là sao?”
“Khi độ phù hợp giữa chủ nhân và vũ khí đạt đến cấp hoàn mỹ thì có thể khống chế nhập vi… Nếu là người hiểu biết về trận pháp sẽ có thể dễ dàng tìm được lỗ hổng trên bình chướng, thoải mái ra vào.” Phan Ly Thiên đáp.
Điểm này Phan Ly Thiên đã từng nói cho Tiểu Diên Nhi biết.
Ngu Thượng Nhung bước ra khỏi động diện bích, đi thẳng đến trước mặt Đoan Mộc Sinh, chỉ đứng cách hắn có nửa thước.
Ngu Thượng Nhung cao hơn Đoan Mộc Sinh một chút, dáng người lại thon dài hơn, còn Đoan Mộc Sinh thì khôi ngô hơn.
Ngu Thượng Nhung chính là kẻ tài cao gan lớn. Dưới tình huống không có nguyên khí trong người nhưng hắn vẫn thản nhiên bước tới cách Đoan Mộc Sinh chỉ có nửa thước.
Quả nhiên ——
Đoan Mộc Sinh lùi về sau một bước.
“Nhị sư huynh, xin chỉ giáo.” Đoan Mộc Sinh chắp tay nói.
“Đồng môn luận bàn, không cần đa lễ.”
Ngu Thượng Nhung vân đạm phong khinh cắm Trường Sinh Kiếm xuống đất, bình tĩnh nhìn Đoan Mộc Sinh.