Chương 367: Kiếm đạo của Ngu Thượng Nhung
Tư thế này của Ngu Thượng Nhung khiến Đoan Mộc Sinh rất tức giận, không nói nhiều, lập tức nhấc Bá Vương Thương lên đâm thẳng tới.
Thương thuật và kiếm thuật đều có cùng nguồn gốc, trăm sông đổ về một biển, Thiên Nhất Quyết vốn là công pháp áp dụng được cho cả thương thuật và kiếm thuật.
Người có thể chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng cơ thể mà điều khiển Bá Vương Thương đến cảnh giới này như Đoan Mộc Sinh đúng là rất hiếm thấy.
Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn đứng im bất động.
Vù!
Mũi thương mang theo hàn mang lao vọt đến trước mặt Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung khẽ nghiêng người, đưa tay lên…
Ngón trở và ngón giữa tay phải cứ thế kẹp lấy mũi thương!
Mọi người kinh hô một tiếng, như vậy mà cũng làm được?
Đoan Mộc Sinh đẩy mạnh mũi thương về phía trước, Ngu Thượng Nhung lách mình sang một bên, tung ra một chưởng.
Ầm!
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh biến hoá, toàn thân lui ra sau. Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói: “Lực lượng nhiều hơn kỹ xảo, kinh nghiệm thực chiến rất ít… Sư đệ, đệ còn yếu lắm.”
Đoan Mộc Sinh vốn là người tranh cường háo thắng, về mặt háo thắng thì hắn hơn xa cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Những lời này của Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn chọc giận Đoan Mộc Sinh. Hắn gầm lên một tiếng, hai tay cầm Bá Vương Thương, chân đạp đại địa lăng không vọt lên.
Bá Vương Thương bay múa trên không trung sinh long hoạt hổ, lăng lệ vô cùng. Ngu Thượng Nhung lại nhàn nhã bước từng bước, khi thì lui lại, khi thì tránh né.
Vù vù vù!
Mũi thương luôn phải dừng lại cách người Ngu Thượng Nhung nửa tấc, không cách nào chạm đến thân hắn.
Bá Vương Thương tạo thành thương ảnh đầy trời khiến mọi người không ngừng kinh hô. Chỉ dựa vào lực lượng mà có thể phát huy tốc độ Bá Vương Thương tới mức này, rõ ràng Đoan Mộc Sinh đã có tiến bộ rất lớn nhờ luyện tập dưới thác nước. Thấy thế mọi người liên tục tán thưởng.
Tốc độ của Bá Vương Thương càng lúc càng nhanh, xuất hiện từng đạo trọng ảnh. Hoa Vô Đạo gật đầu nói:
“Đây chính là chiêu Liệu Nguyên Bách Kích trong Thiên Nhất Quyết, một thương đánh ra có thể tạo thành trăm đạo thương ảnh, nếu sử dụng nguyên khí có thể xuyên thủng Tứ tự Lục Hợp Đạo Ấn của ta.”
“Vẫn là Hoa trưởng lão hiểu rõ nhất, thụ giáo.”
Lời này nghe cứ thấy cấn cấn chỗ nào.
Hoa trưởng lão sao có thể không hiểu rõ? Một chiêu Liệu Nguyên Bách Kích này Hoa Vô Đạo đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần. Có một khoảng thời gian dài mỗi khi đi ngủ hắn đều mơ thấy Bá Vương Thương đang đâm về phía hắn.
“Chiêu tiếp theo Liệu Nguyên Bách Kích chính là Điệp Lãng Thiên Trọng… xem ra đối thủ của Đoan Mộc Sinh đã khinh địch rồi.” Hoa Vô Đạo nói.
“Điệp Lãng Thiên Trọng?”
Vừa mới nói xong, trăm đạo thương ảnh của Bá Vương Thương đột nhiên chồng chất lên nhau đánh xuống.
Khi mọi người đều cho rằng Ngu Thượng Nhung sẽ thua thiệt vì khinh địch, Ngu Thượng Nhung chỉ khẽ mỉm cười, rút Trường Sinh Kiếm ra ——
Vù vù!
Kiếm ảnh đánh ra càng nhanh hơn và khoa trương hơn.
Phanh phanh phanh!
Hai vũ khí thiên giai va chạm, tia lửa bắn ra khắp nơi!
Mỗi một kiếm đều đánh trúng Bá Vương Thương! Vô cùng chuẩn xác, đạt đến cực hạn!
Ầm!
Một kiếm cuối cùng từ dưới đâm lên, chém thẳng vào mũi nhọn của Bá Vương Thương. Điệp Lãng Thiên Trọng còn chưa hoàn thành đã bị đánh bay ra ngoài.
Đoan Mộc Sinh lăng không lộn ra sau, khi rơi xuống còn chịu lực tác động phải liên tục lui ra mấy chục bước, lưng đâm vào vách đá khiến đá vụn rơi xuống không dứt.
Hai bên dừng tay lại.
Đây là chiêu thức mạnh nhất của Đoan Mộc Sinh, nhưng ở trước mặt Ngu Thượng Nhung lại chịu không nổi một kích.
Đoan Mộc Sinh khó lòng tiếp nhận nổi sự thật này!
Đám người đứng quan sát chung quanh đều trầm mặc không nói. Bọn họ đã bị một chiêu trông như rất đơn giản của Ngu Thượng Nhung làm cho chấn kinh, nhất là Phan Ly Thiên, Lãnh La và Hoa Vô Đạo.
Đoan Mộc Sinh không phục, tay nắm chặt Bá Vương Thương nhìn gương mặt lạnh nhạt của Ngu Thượng Nhung, lại định tiếp tục xông lên.
Nhưng Ngu Thượng Nhung đã cất tiếng: “Từ bỏ đi.” Sau đó tra kiếm vào vỏ. “Không có ý nghĩa đâu.”
“Tại sao lại không có ý nghĩa?” Đoan Mộc Sinh không hiểu. Nếu vừa gặp cường giả đã nhận thua thì sau này làm sao mà tiến bộ?
Ngu Thượng Nhung chỉ mỉm cười không giải thích, đưa mắt nhìn về phía đám người đang quan sát.
Ngụ ý là, Kim Đình Sơn lớn như vậy lại không có ai biết xử sự đúng mực? Đám người các ngươi mau đến khuyên can tên nhóc miệng còn hôi sữa này đi.
Hoa Vô Đạo bèn nói: “Đoan Mộc Sinh, đừng đánh nữa.”
“Ngay cả Hoa trưởng lão cũng cho rằng ta đánh không lại nhị sư huynh?” Đoan Mộc Sinh nhíu mày không vui hỏi.
Hoa Vô Đạo ho khan hai tiếng:
“Đến cấp độ như nhị tiên sinh, dù là kiếm thuật hay thương thuật cũng đều là thuật giết người, trải qua đủ loại rèn luyện một mất một còn… Ngươi chưa được gọt giũa thực nghiệm, dù có luyện dưới thác nước bao lâu đi nữa cũng không thể chiến thắng được nhị tiên sinh.”
Lãnh La gật đầu. “Đúng là như thế.”
Phan Ly Thiên cũng nói: “Lão hủ cũng nghĩ như vậy.”
Những người còn lại đều ngạc nhiên nhìn đám lão giả Lão Niên Các. Bình thường bọn họ đều gọi thẳng tên các đệ tử Ma Thiên Các, nay gặp Ngu Thượng Nhung lại gọi là “nhị tiên sinh”. Rõ ràng đối xử vô cùng khác biệt.
Đoan Mộc Sinh hừ lạnh một tiếng: “Chưa chắc!”
Hắn đột nhiên cưỡng ép nâng thương lên, công kích càng mãnh liệt hơn, thế như dời non lấp biển.
Mọi người lên tiếng kinh hô, không ngờ hắn lại đột nhiên công kích.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười, thân mình liên tục nghiêng đi tránh né. “Quá chậm.”
Thương ảnh đánh tới như mưa, càng ngày càng dày đặc khiến người ta hoa cả mắt.
Vù vù vù…
Bá Vương Thương đâm tới như mũi tên xé gió, Ngu Thượng Nhung thủ thế không lui mà còn tiến về phía trước.
Đoan Mộc Sinh không thể không lui lại, nếu không Bá Vương Thương dài như vậy sẽ không thể phát huy uy lực.
Hắn chưa kịp lui thì Ngu Thượng Nhung lại lần nữa tiến lên, tốc độ càng nhanh hơn hẳn.
Vù!
Trường thương xoay một đường một trăm tám mươi độ về phía trước, cánh tay vung mạnh.
“Không tệ. Đáng tiếc quá chậm.”
Ngu Thượng Nhung đã đứng sát bên người Đoan Mộc Sinh.
Mọi người đều lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. Đây chính là chênh lệch giữa hai người. Chênh lệch lớn như trời với đất.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Đoan Mộc Sinh tất sẽ bại…
Đoan Mộc Sinh đột nhiên bộc phát nguyên khí phóng xạ ra bốn phía!
Ầm!
Tu vi Ngu Thượng Nhung vốn đang bị trói buộc, lập tức toàn thân bị đẩy bay ra xa!
Ngu Thượng Nhung sử dụng kỹ xảo, toàn thân tiêu sái thẳng tắp lui lại rồi chậm rãi hạ xuống, trông chẳng hề chật vật chút nào. Tuy ngoài mặt bình tĩnh như vậy nhưng khí huyết trong người hắn đã cuồn cuộn.
[Ting — trừng trị Ngu Thượng Nhung, ban thưởng 300 điểm công đức.]
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Rõ ràng Đoan Mộc Sinh đã phá hỏng quy tắc. Hắn sử dụng nguyên khí.
Sau khi bộc phát nguyên khí, Đoan Mộc Sinh lập tức uể oải, hoàn toàn mất đi ý định tiếp tục chiến đấu.
Hắn hổ thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Dưới tình huống sử dụng nguyên khí, Đoan Mộc Sinh vẫn không thể đánh bại Ngu Thượng Nhung, chỉ bức hắn lui về sau.
Đoan Mộc Sinh còn lời gì để nói nữa chứ?
Kẻ yếu chỉ biết kiếm cớ.
Bầu không khí trở nên xấu hổ. Mọi người đều không biết nên xử lý thế nào.