Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 369: Vì sao ngươi không lên cửu diệp?

Chương 369: Vì sao ngươi không lên cửu diệp?
Đám người vây xem lập tức kinh hô một trận. Ngu Thượng Nhung trông trẻ như vậy mà…
Chuyện này sao có thể không khiến cho người ta ghen tị! Quay đầu lại nhìn đám Lão Niên Các xem. Hầy… người so với người, đúng là tức chết.
Người xấu hổ nhất là Hoa Vô Đạo, xét về tướng mạo thì trông hắn còn già hơn cả Lãnh La và Phan Ly Thiên, nhưng hắn lại chỉ mới thất diệp, muốn bước chân vào cảnh giới bát diệp thì không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào.
Thế nhân đều nói chín đệ tử Ma Thiên Các đều có thiên phú kinh người, sự thật đúng là như vậy! Bọn họ không khỏi nhớ tới cửu đệ tử Tiểu Diên Nhi tính tình tinh quái kia…
Nàng chỉ mới nhập môn chưa đến sáu năm mà đã bước vào Nguyên Thần cảnh. Với tốc độ tu luyện như vậy thì chẳng bao lâu sau sẽ nghiền ép cả đám sư huynh sư tỷ mà trở thành người mạnh nhất.
Lục Châu vuốt râu nhìn Ngu Thượng Nhung: “Vì sao ngươi không lên cửu diệp?”
Vấn đề này hắn đã nghĩ kỹ mới hỏi, với thiên phú của Ngu Thượng Nhung thì trong trăm năm qua hẳn đã có thể đột phá cửu diệp.
Ngu Thượng Nhung đáp: “Ta muốn sống.”
Lục Châu nhớ tới chuyện của Cung Nguyên Đô, thầm nghĩ, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đều là cường giả bát diệp, có lẽ bọn hắn đều đã từng thử công phá lên cửu diệp.
Tịnh Ngôn của Vân Chiếu Am đã chết chính là một ví dụ điển hình của việc công phá cửu diệp thất bại.
“Cửu diệp hấp thu thọ mệnh… Ngươi và Vu Chính Hải đều đang cố gắng áp chế tu vi?” Lục Châu nhìn chằm chằm Ngu Thượng Nhung không chớp mắt.
Ngu Thượng Nhung nghe vậy bèn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Trên đời này không có người nào vượt qua được đại nạn thọ mệnh. Cửu diệp chẳng qua chỉ là một cấp độ hạn định tu vi của tu hành giả. Bất kỳ kẻ nào có ý định tiến vào cấm khu đều sẽ phải chôn vùi mạng sống. Từ ngày đầu tiên nhập môn đồ nhi đã biết rõ đạo lý này… Sư phụ, sao người cứ phải cố chấp như vậy?”
Đám người cả kinh.
Chỉ có mình Lục Châu biết rõ tu vi hiện tại của hắn là Thần Đình cảnh Hoá đạo. Nhưng trong mắt tất cả mọi người thì Lục Châu là cao thủ Nguyên Thần cảnh bát diệp kim liên cảnh giới đại viên mãn.
Lão nhân gia người muốn tìm kiếm phương pháp đột phá cửu diệp cũng là chuyện rất bình thường!
Cho nên lời nói này của Ngu Thượng Nhung chẳng khác nào đang khuyến cáo sư phụ đừng làm chuyện vô vị, đừng đối nghịch với chân lý.
Lục Châu nhướng mày: “Lão phu làm việc còn cần ngươi chỉ dạy hay sao?”
“Đồ nhi không dám!” Ngu Thượng Nhung lại tự xưng là đồ nhi.
“Người đâu.” Lục Châu gọi.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời bước lên phía trước.
Lục Châu ra lệnh: “Mang Trường Sinh Kiếm đi!”
Phan Trọng: “. . .”
Chu Kỷ Phong: “. . .”
Trong số những người đứng đây thì chỉ có hai người bọn họ là địa vị không cao, lại là người trẻ tuổi nên thường xuyên phải làm mấy việc lặt vặt.
Nhưng mà, bảo bọn họ đi đắc tội Ngu Thượng Nhung thì… chẳng khác nào là đang muốn lấy mạng bọn họ.
Trong lòng hai người khóc không thành tiếng, nhưng cũng chỉ thoáng do dự một chút mà thôi. Bọn họ vẫn biết phân biệt lớn nhỏ!
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đưa mắt nhìn nhau như để cổ vũ sĩ khí rồi bước tới trước mặt Ngu Thượng Nhung.
“Nhị tiên sinh, thật xin lỗi.”
Đối với một tu hành giả truy cầu kiếm đạo đến cực hạn thì kiếm chẳng khác gì tính mệnh, Ngu Thượng Nhung sao có thể nguyện ý giao ra.
“Sư phụ, kiếm còn người còn!” Ngu Thượng Nhung lại lần nữa quỳ xuống, tay nắm chặt Trường Sinh Kiếm đặt dưới mặt đất.
Đám người không khỏi bất đắc dĩ. Không ngờ người cao ngạo như nhị tiên sinh lại sẽ vì một thanh kiếm mà hạ thấp tư thái đến thế. Nhưng nghĩ lại, người hắn đang quỳ lạy là ân sư của mình, cho dù trước kia đã xảy ra chuyện gì, Lục Châu vẫn có tư cách nhận một lạy của hắn.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong không dám miễn cưỡng bước lên ép buộc, chỉ đành khó xử nhìn Ngu Thượng Nhung.
Hai người đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm thế nào. Bọn họ chỉ có thể im lặng nhìn về phía Lục Châu, đợi mệnh lệnh của hắn.
Kiếm đúng là rất quan trọng, nhưng Ngu Thượng Nhung cũng đâu cần phải phản ứng lớn như vậy?
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung đang quỳ dưới đất, khẽ nói: “Ngươi quá ỷ lại và Trường Sinh Kiếm khiến cho kiếm đạo của ngươi trì trệ không tiến bộ.”
Ngu Thượng Nhung cúi thấp đầu đáp:
“Kiếm đạo của đồ nhi có hạn, không phải vì vũ khí, mà là vì kim liên! Sư phụ… kiếm còn người còn!”
Có thể nghe ra được tâm tình Ngu Thượng Nhung lúc này cực kỳ ba động.
“Bản toạ cho ngươi một cơ hội. Nếu đánh thắng bản toạ, ngươi sẽ được giữ lại kiếm.” Lục Châu nói.
Mọi người nghe vậy đều âm thầm lắc đầu. Làm sao mà thắng được? Khoảng cách về thực lực giữa hai người xa như thế, điều kiện này chẳng khác nào là đang cự tuyệt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung nhìn Trường Sinh Kiếm… Tâm tình hắn lúc này chẳng khác gì Đoan Mộc Sinh lúc nãy, biết rõ sẽ thất bại nhưng không thể không thử một lần.
Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm lên, dậm chân vọt tới trước. Hắn dùng chiêu thức đơn giản nhất, lưu loát nhất để tấn công.
Không có nguyên khí kiếm đạo, hoàn toàn chỉ so đấu kiếm thuật và kỹ xảo.
Lục Châu dùng một tay chưởng lên thân kiếm. Kiếm đâm tới, lại ăn một chưởng.
Đâm, móc, thọc, bổ, chém,… tất cả các chiêu thức có thể sử dụng Ngu Thượng Nhung đều thi triển ra hết, kiếm đạo của hắn phát huy vô cùng tinh tế chói mắt.
Chỉ dựa vào lực lượng thân thể, Ngu Thượng Nhung vẫn tạo ra từng trận phong ba, thổi tung vạt áo hắn trông rất tiêu sái phiêu dật.
Từng chữ trong công pháp Quy Nguyên Kiếm Quyết từ nhập môn đến tận cùng đều hiện rõ ràng trong đầu hắn.
Từ lúc ban đầu, kiếm như ảnh. Đến trung kỳ, kiếm như gió. Cuối cùng, kiếm như cuồng phong vũ bão.
Lục Châu ung dung không vội, bàn tay không ngừng chưởng tới. Ký ức tu hành ngàn năm của Cơ Thiên Đạo phảng phất như chính Lục Châu hắn tự mình trải qua hết thảy.
Quy Nguyên Kiếm Quyết là công pháp Lục Châu truyền cho Ngu Thượng Nhung. Xét về độ thấu hiểu, Lục Châu không thể nào kém Ngu Thượng Nhung được.
Hơn nữa Lục Châu còn tu luyện đủ loại công pháp thượng thừa của bách gia, hiểu được lợi và hại trong từng chiêu thức. Tuy tuổi đã cao nhưng không hề ảnh hưởng đến độ nhanh nhẹn của hắn.
Ngu Thượng Nhung nhanh, Lục Châu cũng nhanh.
Ngu Thượng Nhung chậm, Lục Châu cũng chậm.
Mỗi một kiếm thế đâm tới đều bị chưởng pháp vừa vặn hoá giải.
Mọi người thấy vậy không khỏi lắc đầu thở dài.
“Các chủ hiểu quá rõ về Quy Nguyên Kiếm Quyết, mỗi một chiêu một thức của nhị tiên sinh đều nằm trong dự đoán của Các chủ.”
Đám người gật đầu phụ hoạ.
Lục Châu lĩnh ngộ Quy Nguyên Kiếm Quyết không hề kém cạnh Ngu Thượng Nhung. Tuy là Lục Châu không hề phản kích nhưng lại có thể hoá giải toàn bộ công kích của Ngu Thượng Nhung, rõ ràng Lục Châu cao tay hơn một bậc.
“Hầy… từ giây phút khi nhị tiên sinh xuất thủ, hắn đã thua.” Hoa Vô Đạo nói. “Kỹ xảo của hắn vốn không bằng Các chủ, mà khí thế, lòng tin và tâm tính cũng bị xao động, mất đi nhuệ khí.”
Ầm!
Lần này Lục Châu xuống tay độc ác, bàn tay dùng lực tung ra một chưởng đánh mạnh lên thân Trường Sinh Kiếm.
Tay Ngu Thượng Nhung bị chấn động mạnh, kiếm rời tay rơi xuống đất tạo thành âm thanh loảng xoảng.
Cuộc chiến kết thúc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất