Chương 368: Đôi khi sự kiêu ngạo sẽ hại ngươi
Trầm mặc một lát, Đoan Mộc Sinh mới đi đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, cung kính thở dài: “Nhị sư huynh, là ta vô lễ…”
“Việc nhỏ.” Ngu Thượng Nhung không để bụng nói.
Đám người xung quanh cũng rất bất đắc dĩ. Ngay cả Đoan Mộc Sinh cũng không thể thắng được thì những người khác lại càng khỏi phải nói.
Đúng lúc này, từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng trách cứ ——
“Đây chính là thứ mà ngươi gọi là kiếm đạo?”
Đám người lập tức tách ra hai bên nhường đường, đồng thời khom người.
“Các chủ.”
“Lão tiền bối.”
Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới, trực tiếp đến trước mặt hai người.
Sắc mặt Đoan Mộc Sinh đại biến, lập tức quỳ xuống: “Sư phụ, đồ nhi biết sai! Đồ nhi chỉ định luận bàn với nhị sư huynh một chút.”
Vẻ mặt Ngu Thượng Nhung ngạo nghễ, không nói một lời.
Trong động diện bích, Chư Hồng Cộng cũng quỳ xuống hành lễ:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ! Đồ nhi may mắn được sư phụ chỉ điểm đạt tới Nguyên Thần cảnh, đã thành công cô động pháp thân Bách Kiếp Động Minh!”
Lục Châu nhìn sang Chư Hồng Cộng, trong lòng có hơi bất ngờ. Trong vòng ba tháng, Chư Hồng Cộng không chỉ bài trừ năng lượng xao động trong cơ thể mà còn thành công bước vào Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu tiện tay vung lên, bình chướng bên ngoài động biến mất. Ngụ ý là Chư Hồng Cộng đã có thể rời khỏi động diện bích.
Chư Hồng Cộng mừng rỡ vô cùng, vội dập đầu: “Đa tạ sư phụ! Sư phụ khoan dung độ lượng, thần uy cái thế, vạn thọ vô cương!”
Lời nịnh nọt này quá sức chói tai, khiến người nghe tê cả da đầu, ê ẩm cả răng. Mặt phải dày tới mức nào mới nói ra được lời này?
Lục Châu thấy độ trung thành của Chư Hồng Cộng đang tăng lên, hài lòng gật đầu.
Chư Hồng Cộng rời khỏi động diện bích, đến đứng chung với đám người đang quan sát.
Ánh mắt Lục Châu nhìn sang Ngu Thượng Nhung ——
Tính danh: Ngu Thượng Nhung
Thân phận: Quân Tử Quốc (Nhân tộc)
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh (bị trói buộc)
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Thượng Nhung, Lục Châu cũng đã thấy những tin tức này.
Ngu Thượng Nhung bị Lục Châu nhìn chằm chằm, đành cúi đầu nói: “Sư phụ.”
Lục Châu đối mặt Ngu Thượng Nhung, làm ra một động tác kinh người. Hắn chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Lão phu không dám nhận.”
Ngu Thượng Nhung giật nảy mình.
Hắn chưa bao giờ thấy sư phụ mình cúi đầu như thế. Bao nhiêu năm nay sư phụ vẫn luôn cao cao tại thương, bễ nghễ chúng sinh, sao có thể nói ra lời này?
Ngu Thượng Nhung lập tức quỳ xuống, hai bàn tay co lại thành nắm đấm đặt trên mặt đất, khẽ cúi đầu.
Để sư phụ hành lễ với mình, dù Ngu Thượng Nhung có kiêu ngạo cỡ nào cũng không chịu đựng nổi.
Lục Châu đứng yên tại chỗ nhìn Ngu Thượng Nhung đang quỳ dưới đất, vuốt râu nói: “Đôi khi sự kiêu ngạo sẽ hại ngươi.”
“Kiếm vốn nên lãnh ngạo như thế.” Ngu Thượng Nhung nhìn mặt đất nói.
“Quá mức tự tin sẽ biến thành tự phụ… Tự phụ che đi đôi mắt ngươi. Ngươi thật sự cho rằng kiếm thuật của mình là vô địch thiên hạ?” Lục Châu thản nhiên nói.
“Không dám.” Ngu Thượng Nhung hạ giọng.
“Không. Ngươi dám.” Lục Châu cao giọng nói.
Tất cả mọi người xung quanh đều kinh hồn táng đảm, đến thở mạnh cũng không dám. Trong lòng ai nấy đều tò mò, đương thời đệ nhất đại ma đầu sẽ dạy dỗ nghiệt đồ như thế nào đây?
“Đồ nhi không dám.” Ngu Thượng Nhung lại lần nữa hạ giọng.
“Đứng lên.”
Ngu Thượng Nhung giật mình. Với tác phong làm việc trước đây của sư phụ, lẽ ra hắn đã bị trừng trị ngay lập tức rồi, sao người lại thay đổi phong cách?
Hắn chợt nhớ tới lời thất sư đệ nói, trong lòng tràn ngập nghi vấn, bèn chậm rãi đứng dậy.
Lục Châu nói: “Đưa kiếm tới.”
Lục Châu không muốn dùng Vị Danh Kiếm. Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong số họ chỉ có Chu Kỷ Phong là cao thủ dùng kiếm.
Nếu đến một chút thường thức cũng không có thì đã phí công hắn lăn lộn ở Ma Thiên Các bấy lâu. Chu Kỷ Phong lập tức rút kiếm ra dâng lên cho Lục Châu.
Lục Châu cầm lấy thanh kiếm, lưỡi kiếm phản quang dưới ánh nắng toả ra quang mang chói lọi.
“Ngươi đã gọi bản toạ là sư phụ, vậy bản toạ sẽ dùng thân phận sư phụ xem thử ngươi đã tiến bộ đến đâu.”
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu kinh ngạc, không dám lấy Trường Sinh Kiếm ra.
Lục Châu thấy hắn không động bèn quát một tiếng đâm tới, không sử dụng nguyên khí nhưng kiếm thế vẫn linh động uyển chuyển như du long.
Chất liệu thanh kiếm không đủ tốt nên khi sử dụng tạo ra hiện tượng lay động, nhưng chính cảm giác lay động này đã khiến kiếm thế càng trở nên phức tạp.
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung trở nên ngưng trọng… Hắn có thể khinh thường bất luận kẻ nào, chỉ duy có sư phụ là hắn không bao giờ dám khinh địch.
Kiếm chiêu vừa đâm tới, Ngu Thượng Nhung lập tức nhận ra đây chính là chiêu thức trong Quy Nguyên Kiếm Quyết.
Cũng là loại kiếm thuật mà Ngu Thượng Nhung am hiểu nhất.
Hắn cấp tốc lui lại, rút Trường Sinh Kiếm ra đâm tới. Vũ khí bình thường mà dám va chạm với vũ khí thiên giai thì chỉ có một kết quả…
Vù!
Thế nhưng kiếm trong tay Lục Châu lại không ngừng lay động, đột nhiên tránh thoát Trường Sinh Kiếm với góc độ quỷ dị rồi văng ra khỏi tay Lục Châu.
“Lên!”
Thanh kiếm bị ném về phía trước, “ầm” một tiếng ghim vào vách tường sau lưng Ngu Thượng Nhung, cách cổ hắn chưa đến nửa tấc.
Hoa Vô Đạo tán thưởng gật đầu: “Xét về kinh nghiệm, Các chủ hoàn toàn áp đảo. Xét về kỹ xảo, Các chủ cũng mạnh hơn hẳn. Nhị tiên sinh quá mức ỷ lại vào Trường Sinh Kiếm, muốn chém đứt thanh kiếm kia. Đáng tiếc hắn sai rồi…”
Lãnh La cũng nói: “Không chỉ có thế, trong chiến đấu cần phải phá vỡ những quy tắc thông thường. Kiếm không chỉ là kiếm, vào lúc thích hợp cũng có thể biến thành đao, thành ám khí.”
Lục Châu ném kiếm đi chính là đang dùng nó như ám khí.
Vấn đề là… hầu hết các tu hành giả đều dùng nguyên khí để điều khiển vũ khí, thế nên tình huống trước mắt này chưa từng xảy ra.
Kinh nghiệm chiến đấu của Ngu Thượng Nhung rất phong phú, thậm chí có rất nhiều kinh nghiệm đối kháng sinh tử, nhưng kiểu đánh này hắn chưa từng trải nghiệm qua.
Thua cũng không có gì lạ.
Lục Châu vừa tung một chiêu đã chiến thắng, bèn chắp tay nói: “Đây chính là kiếm đạo của ngươi?”
Ngu Thượng Nhung nói không nên lời. Hắn vốn cảm thấy một kiếm vừa rồi của sư phụ tràn đầy sơ hở, hắn có hàng trăm hàng ngàn phương pháp để phá giải… thế nhưng lại lựa chọn phương pháp ngu xuẩn nhất.
Hắn biết mình sẽ thất bại, nhưng lại không ngờ mình bại đơn giản như vậy.
Sư phụ tuổi tác đã cao, lại dùng một thanh vũ khí hết sức bình thường để chiến thắng Ngu Thượng Nhung hắn dùng Trường Sinh Kiếm…
Đây đâu chỉ là cao hơn một bậc.
Chư Hồng Cộng hưng phấn thốt lên: “Sư phụ thần uy cái thế, kiếm thuật đệ nhất thiên… hạ…”
Lời còn chưa nói hết, Chư Hồng Cộng đã thấy mọi người chung quanh nhìn mình bằng ánh mắt như đang nhìn một tên đần.
Ngu Thượng Nhung chắp tay nói: “Sư phụ dạy phải.”
[Ting — dạy dỗ Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Rõ ràng mức ban thưởng cao hơn những tên đồ đệ khác nhiều.
Chuyện này không trách được Lục Châu. Ngu Thượng Nhung thật sự là quá kiêu ngạo…
Lục Châu nhìn Trường Sinh Kiếm trong tay hắn, chợt hỏi: “Ngươi vào bát diệp từ bao giờ?”
“Không nhớ rõ lắm…” Ngu Thượng Nhung nghĩ một chút rồi lại bổ sung. “Chắc đã hơn trăm năm.”