Chương 376: Lệ Ngân Quyền Sáo
Động tác này của Chư Hồng Cộng khiến mọi người đều choáng váng. Đúng là không phục hắn không được mà!
Lục Châu nhìn Chư Hồng Cộng vừa quỳ vừa lạy, chân mày cũng nhíu lại.
Ra đến giữa đại điện, Chư Hồng Cộng lại dập đầu lạy: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn Chư Hồng Cộng. “Lão bát, có chuyện gì mà đệ lại trịnh trọng như vậy? Tốt xấu gì đệ cũng là đệ tử Ma Thiên Các, làm thế không sợ mất mặt hay sao?”
“Đồ nhi thực tình muốn lễ bái sư phụ… Từ khi trở về Ma Thiên Các đến nay con chưa từng chính thức quỳ bái người. Lễ ba quỳ chín lạy này làm xong, trong lòng đồ nhi mới có thể yên tâm.”
Lục Châu dùng Chân Thực Chi Nhãn quan sát Chư Hồng Cộng lần nữa.
Tính danh: Chư Hồng Cộng
Thân phận: Nhân tộc Đại Viêm
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh
Tuy hắn chỉ là Nguyên Thần cảnh chưa ngưng kết ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh nhưng đây cũng là một cảnh giới mà Thần Đình cảnh không thể nào so sánh được.
“Đứng lên rồi nói.” Lục Châu phất tay.
Chư Hồng Cộng đứng lên, toét miệng cười: “Tạ ơn sư phụ.”
“Gọi ra pháp thân cho vi sư nhìn xem.”
Đây là công đoạn cực kỳ mấu chốt của tu hành giả. Rất nhiều người không thể trở thành đại tu hành giả chỉ vì không ngưng tụ ra được pháp thân Bách Kiếp Động Minh, tu vi đều dừng lại ở pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
Khi ngưng tụ ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh, chỉ cần quan sát độ hoàn chỉnh, độ mạnh yếu của pháp thân đã có thể đoán được tương lai kẻ đó có mạnh hay không.
Pháp thân của Tiểu Diên Nhi cực kỳ hoàn chỉnh, thậm chí còn có vẻ linh động phấn chấn tinh thần như chính con người nàng, tương lai của nàng chắc chắn rất xán lạn.
Một số tu hành giả có pháp thân Bách Kiếp Động Minh dị dạng, loại pháp thân này muốn khai một diệp cũng cực kỳ khó khăn.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chư Hồng Cộng điều động nguyên khí, gọi ra pháp thân. Một pháp thân béo tròn cao bằng nửa thân người xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám người quay sang nhìn, suýt chút nữa phì cười. Người nào pháp thân nấy, đều béo mập như nhau.
Có điều độ hoàn chỉnh của pháp thân cũng không tệ, nguyên khí rung động rất sung túc.
Đoạn Hành âm thầm tặc lưỡi. Bát đệ tử của Ma Thiên Các rất có thiên phú, sau này việc tu hành còn tịnh tiến tới mức nào?
Cửu đệ tử thì càng khỏi phải nói, bên ngoài vẫn luôn đồn rằng thiên phú của cửu đệ tử Từ Diên Nhi cực kỳ đáng sợ, chỉ mới năm năm đã vào Thần Đình cảnh, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Chư Hồng Cộng tự hào nhìn pháp thân của mình, sống lưng cũng trở nên thẳng tắp.
Chiêu Nguyệt nhìn pháp thân của Chư Hồng Cộng, ngưỡng mộ thì không nhưng hổ thẹn thì nhiều. Dù sao nàng cũng nhập môn sớm hơn hắn, Minh Ngọc Công tu luyện đã lâu mà không có đột phá. Thấy đến Chư Hồng Cộng mà cũng có pháp thân, trong lòng nàng lập tức cảm thấy buồn phiền.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, bàn tay vung nhẹ.
Vù! Một chiếc rương màu bạc hiện ra trước mặt Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng cầm rương lên dò xét rồi nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, đây là…?”
Lục Châu lại vung tay lên lần nữa. Chiếc rương vỡ ra làm hai nửa, tạo thành hình thù kỳ quái.
“Vi sư ban thưởng cho ngươi Lệ Ngân Quyền Sáo, ngươi hãy sử dụng cho tốt.” Lục Châu nói.
Từ khi mở được bảo rương, Lục Châu vẫn luôn cất giữ nó. Hắn cảm thấy thứ này cực kỳ thích hợp với Cửu Kiếp Lôi Cương của Chư Hồng Cộng.
Vả lại, Lục Châu cần đám đồ đệ phải nhanh chóng đề thăng tu vi.
Chư Hồng Cộng vừa nghe vậy đã kích động đến mức chảy nước mắt, vội vàng quỳ xuống: “Đa tạ sư phụ! Đa tạ sư phụ!”
Đoạn Hành đứng một bên nhìn mà chảy nước miếng.
Chiêu Nguyệt hâm mộ lão bát không thôi. Trong chín đồ đệ cũng chỉ có mình Chiêu Nguyệt nàng chưa có vũ khí, nàng không hâm mộ sao được?
Có lẽ vũ khí này trời sinh đã thích hợp với Chư Hồng Cộng. Mọi người còn chưa kịp nhìn ra hình dạng của nó thì lão bát đã loạt soạt đeo quyền sáo vào một cách dễ dàng.
[Ting — kích hoạt Lệ Ngân Tương, mục tiêu nhận chủ: Chư Hồng Cộng, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
“Chúc mừng bát tiên sinh.” Đoạn Hành chắp tay.
“Chúc mừng lão bát.”
Minh Thế Nhân vừa cười nói vừa bước đến bên cạnh Chư Hồng Cộng. “Món đồ này rất rắn chắc, cho dù là Bích Ngọc Đao của đại sư huynh cũng chém không đứt. Đệ kiếm lời rồi nha.”
“Thật sao?” Chư Hồng Cộng lấy làm kinh hãi, không ngờ vũ khí này lại lợi hại như vậy.
“Đương nhiên, ta lừa đệ làm gì. Hơn nữa, vũ khí do sư phụ tặng sao có thể là đồ kém cỏi được?”
Nói xong, Minh Thế Nhân thầm nghĩ, vũ khí này đúng là rất chắc chắn, thế nhưng lại quá xấu xí, ráng khen vài câu cho lão bát vui vậy.
Chư Hồng Cộng cực kỳ vui sướng, yêu thích đến mức không nỡ buông tay.
“Đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, hắn chú ý thấy độ trung thành của Chư Hồng Cộng đã dâng lên cao, đạt đến mức lòng trung thành ổn định khó thay đổi.
Đây cũng là điều mà Lục Châu đã dự đoán từ trước.
Chư Hồng Cộng lui sang một bên, vẻ mặt hạnh phúc nhìn ngắm quyền sáo của mình.
Lục Châu không quan tâm đến hắn nữa mà dời mắt nhìn về phía Chiêu Nguyệt. “Chiêu Nguyệt…”
“Có đồ nhi.”
“Khoảng thời gian ở trong cung này tu vi của ngươi đã thụt lùi không ít.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi sẽ cố gắng hơn, không phụ kỳ vọng của sư phụ.” Gương mặt Chiêu Nguyệt đỏ ửng vì hổ thẹn.
Đoạn Hành cười nói: “Đồ đệ của lão tiền bối đều tận tâm tận lực, thật khiến vãn bối bội phục…”
“Đoạn Hành, ở Vân Chiếu lâm địa ngươi biểu hiện không tệ, bản toạ sẽ không bạc đãi ngươi… Vầy đi, ngươi cứ nói ra yêu cầu của mình, bản toạ sẽ cố gắng thoả mãn ngươi.”
Đoạn Hành nghe vậy lập tức kinh hỉ, khom người nói: “Vãn bối không dám! Vãn bối cam tâm tình nguyện ra sức vì lão tiền bối, không dám tranh công.”
“Rất tốt.” Lục Châu gật đầu.
“. . .”
Ủa khoan đã.
Sáo lộ này không đúng. Không phải ngài nên nói thêm mấy câu khách sáo sao?
Đoạn Hành lập tức ngây ngẩn cả người, hắn đã nghĩ tới việc nên đưa ra yêu cầu gì với Ma Thiên Các từ lâu, nay đều bị nghẹn lại trong bụng không thốt ra được.
Lục Châu nhìn Đoạn Hành rồi nói: “Nếu U Minh Giáo thức thời thì sau này sẽ không động tới Ma Sát Tông nữa.”
“Đa tạ lão tiền bối.”
Có câu nói này của Lục Châu, ít nhất Ma Sát Tông đã được đảm bảo yên ổn. Còn những yêu cầu xa vời khác thì hắn không dám nghĩ đến nữa.
“Tiễn khách.” Lục Châu phất tay.
Sau khi Đoạn Hành rời khỏi Ma Thiên Các, Lục Châu cũng phất tay nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tất cả giải tán đi.”
“Đồ nhi cáo lui.”
“Cung tiễn lão tiền bối.”
Lục Châu đứng dậy đi về Đông Các.
————————
Hoàng thành Thần Đô, trong Thọ Ninh cung.
“Hoàng tổ mẫu, dù sao Chiêu Nguyệt cũng là người Ma Thiên Các, người phải cẩn thận nàng ta.”
Vị hoàng tử đang đứng trong tẩm cung Thái hậu chính là đương kim thái tử Lưu Chấp.
Đôi mắt Thái hậu khép hờ không thèm nhìn Lưu Chấp, nói giọng uy nghiêm: “Ngươi cũng muốn nhìn thấy ai gia chết?”
Sắc mặt Lưu Chấp khẽ biến, vội quỳ xuống đất nói: “Tôn nhi không dám, tôn nhi chỉ sợ người xảy ra chuyện!”
“Nếu ai gia xảy ra chuyện thì ở Thuận Thiên Uyển đã xong đời rồi, còn chờ tới bây giờ sao?” Thái hậu nhẹ nhàng nói.