Chương 377: Bí mật của Ngu Thượng Nhung
Sau những chuyện xảy ra ở Thuận Thiên Uyển, hiện tại Thái hậu cực kỳ phản cảm đối với đám hoàng tử vương tôn.
Lưu Chấp quỳ dưới đất nói: “Hoàng tổ mẫu, chuyện của nhị đệ, tôn nhi nhất định sẽ cho người một công đạo, người ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng nữa.”
Lúc này, Lý Vân Triệu vẫn luôn đứng yên bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Điện hạ, ta có một câu không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
Dù sao Lý Vân Triệu cũng là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, Lưu Chấp không dám coi thường kẻ này.
“Bệnh của Thái hậu không thể tiếp tục kéo dài được nữa, huống hồ bệ hạ đã ân chuẩn cho Thái hậu đến Ma Thiên Các trị bệnh… Nếu điện hạ muốn tận lòng hiếu tâm thì càng nên thông cảm cho Thái hậu. Hơn nữa…”
Lý Vân Triệu nhìn ra bên ngoài cung điện rồi nhẹ giọng nói: “Nhị điện hạ chết khiến Thái hậu rất đau lòng. Ngài không cần phải liên tục nhắc tới chuyện đó trước mặt Thái hậu như vậy.”
“Lý công công nói có lý.”
Lưu Chấp đứng lên, khom người nói: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi có tên thị vệ thiếp thân tu vi rất cao. Nếu người đã nhất định muốn đi thì tôn nhi phái hắn theo hộ tống người.”
“Lui xuống đi.” Thái hậu vẫn không mở mắt, chỉ khẽ phất tay.
“Tôn nhi cáo lui.” Lưu Chấp rời khỏi Thọ Ninh cung.
Vừa ra khỏi cung điện, Lưu Chấp chắp tay sau lưng nói với tên thị vệ đi bên cạnh.
“Bảo Khương Lương hộ tống Hoàng tổ mẫu đến Ma Thiên Các. Người nhà của hắn bản thái tử sẽ thay hắn chăm sóc. Mang được đầu người về sẽ trọng thưởng.”
“Vâng!”
————————
Một tuần sau.
Lục Châu ở trong Đông Các lĩnh hội Thiên thư cho đến khi lực lượng phi phàm đạt mức bão hoà.
Sau khi lực lượng phi phàm đã bão hoà, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư sẽ chỉ gia tăng số lần lĩnh hội, không còn tác dụng gì khác.
Lục Châu dừng lại, mở mắt.
Giao diện Hệ thống hiển thị tuổi thọ còn lại: 6.574 ngày.
“Đột phá cửu diệp sẽ hao tổn thọ mệnh… Nếu số lượng Thẻ Nghịch Chuyển đầy đủ thì liệu có phải sẽ xông phá được tầng bình cảnh này không?” Lục Châu lại nghĩ tới vấn đề này.
Hắn còn 22 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Lục Châu tiện tay sử dụng một tấm.
Tựa như trước đây, sinh cơ năng lượng khắp bốn phương tám hướng Đông Các dần dần hội tụ. Không bao lâu sau thọ mệnh của hắn đã tăng lên.
Tuổi thọ còn lại: 6.874 ngày.
Cửu diệp có liên quan đến thọ mệnh, như vậy giá trị của Thẻ Nghịch Chuyển càng trở nên quan trọng. Lục Châu nhìn lại giá cả Thẻ Nghịch Chuyển trong Thương thành… rất tốt, vẫn không tăng giá.
Dường như giá cả của Thẻ Nghịch Chuyển không hề bị ảnh hưởng.
Lục Châu lại nhìn về phía giao diện nhiệm vụ. Cả hai nhiệm phụ phụ tuyến đều có liên quan đến Ngu Thượng Nhung: một, thọ mệnh của Huân Hoa Thảo; hai, tân Thiên Thư Khai Quyển.
Hai nhiệm vụ vẫn hiển thị là chưa hoàn thành. Lục Châu có thể xác định Huân Hoa Thảo có liên quan chặt chẽ đến Ngu Thượng Nhung.
“Trường Sinh Kiếm.” Lục Châu nghĩ tới thanh kiếm kia.
Cùng lúc đó, trong động diện bích.
Ngu Thượng Nhung ngồi xếp bằng, Trường Sinh Kiếm hiện ra hồng quang kỳ diệu như có cảm ứng, thỉnh thoảng lại bắn ra vài hạt năng lượng màu đỏ rồi dung nhập vào cơ thể Ngu Thượng Nhung.
Ông…. Ông…
Trường Sinh Kiếm khẽ rung động.
Màn đêm buông xuống, khi ánh trăng trở nên rực rỡ nhất, Trường Sinh Kiếm bỗng yên tĩnh trở lại, không động đậy nữa.
Đột nhiên, Ngu Thượng Nhung kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy ra tia máu.
Hắn mở mắt nhìn thoáng qua cơ thể của mình. Giống như Tư Vô Nhai, Ngu Thượng Nhung cũng muốn thử phá vỡ trói buộc tu vi.
Đáng tiếc là… chỉ phải nhận lấy thất bại.
Đến kẻ thông minh như Tư Vô Nhai còn không có biện pháp nào phá giải được, huống chi là những người khác?
Chỉ là, con người vốn đều như thế, nếu không đụng phải vách tường sẽ không chịu quay đầu lại. Ngu Thượng Nhung nhìn Trường Sinh Kiếm nằm bên cạnh mình, khẽ lắc đầu. “Không chết được.”
[Ting — trừng trị Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 300 điểm công đức.]
“Muốn giải khai thần chú?”
Ngu Thượng Nhung chưa kịp nhắm mắt lại tĩnh toạ đã nghe thấy một giọng nói khiến hắn nao nao.
“Sư phụ?”
Lục Châu chắp tay sau lưng, bước qua tầng bình chướng, ánh mắt nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đang ngồi xếp bằng, khoé miệng còn vương tơ máu.
Nghe tiếng Hệ thống thông báo ban thưởng điểm công đức, Lục Châu biết ngay nghiệt đồ này đang nghĩ biện pháp phái giải Phược Thân Thần Chú.
“Phí công thôi.” Lục Châu đạm mạc nói.
“Dù sao vẫn hơn là ngồi không chẳng làm gì.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Lục Châu bước tới ngồi xuống băng ghế đá rồi chỉ tay về phía đối diện. “Ngồi đi.”
Ngu Thượng Nhung có hơi kinh ngạc. Trong những năm học nghệ ở Ma Thiên Các, hắn chưa từng được sư phụ đối xử nhẹ nhàng như vậy.
Nhìn sư phụ sắc mặt thong dong, lời nói cử chỉ đều khác biệt rất lớn so với lúc trước, Ngu Thượng Nhung thật khó có thể tin được.
Ngu Thượng Nhung đứng lên, ngồi vào băng ghế đá đối diện. Ánh trăng rọi vào bên trong động soi sáng hai thầy trò.
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi đã gọi lão phu một tiếng sư phụ, vậy hãy thành thật trả lời câu hỏi của lão phu.”
Ngu Thượng Nhung nhíu mày. Hắn không biết sư phụ muốn hỏi chuyện gì nhưng theo bản năng chỉ muốn kháng cự.
“Trừ chuyện ký ức ra thì đồ nhi sẽ trả lời sư phụ.” Ngu Thượng Nhung đáp.
Lục Châu cũng đoán được điều này. Thật ra việc ký ức bị mất, dù Ngu Thượng Nhung không nói Lục Châu cũng có thể suy đoán ra một phần, nên ép buộc nghiệt đồ trả lời cũng không có ý nghĩa gì.
“Ngươi thật sự chưa từng xung kích cửu diệp?” Lục Châu hỏi.
“Đã từng.”
Ngu Thượng Nhung thẳng thắn trả lời. “Là một tu hành giả bát diệp đỉnh phong, đứng trước ngưỡng cửa cửu diệp, không ai có thể nhịn được lòng hiếu kỳ mà không đẩy mở cánh cửa kia để xem bên trong có gì…”
Hắn tiếp tục nói: “Chỉ tiếc, phía sau cánh cửa này lại là bóng tối vô tận, không thể nhìn thấy tương lai và hy vọng.”
Lục Châu gật đầu. “Ngươi đến từ Quân Tử Quốc, thọ mệnh cũng giống như Huân Hoa Thảo.”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy, trái tim khẽ thót lại. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại khôi phục bình tĩnh. Đây cũng không phải là bí mật động trời gì.
Huân Hoa Thảo là thực vật đặc thù ở Quân Tử Quốc, Ma Thiên Các lớn như vậy chắc chắn sẽ có người biết tới nó.
“Bát diệp chỉ có thể giúp ngươi có tuổi thọ cao lắm là năm trăm năm…” Lục Châu bổ sung.
Đột nhiên, Ngu Thượng Nhung cấp tốc nắm chặt lấy Trường Sinh Kiếm.
Hắn vừa định đứng dậy nhưng lại phát hiện sư phụ vẫn đang ngồi ngay ngắn trên băng ghế đá không hề di chuyển, chẳng có vẻ gì là định cướp Trường Sinh Kiếm của hắn cả.
Lục Châu vuốt râu, để lộ biểu tình mọi việc vẫn nằm trong dự đoán. “Nếu lão phu muốn thu hồi vũ khí của ngươi thì ai cản được?”
Bàn tay Lục Châu khẽ nhấc, một đạo cương phong cuốn tới.
Ngu Thượng Nhung nắm chặt Trường Sinh Kiếm, nhưng hắn không còn tu vi, làm sao có thể chống lại sư phụ?
Tuy Lục Châu chỉ có tu vi Thần Đình cảnh nhưng muốn thắng một Ngu Thượng Nhung bị trói buộc tu vi thì chẳng hề khó gì.
Vù!
Trường Sinh Kiếm bay vào lòng bàn tay Lục Châu.
Ngu Thượng Nhung xông lên muốn đoạt lại Trường Sinh Kiếm nhưng đã bị vách tường cương khí do Lục Châu tạo ra ngăn lại.