Chương 381: Cảm giác bị bao vây thế nào?
Trong trí nhớ của Lục Châu, Cơ Thiên Đạo vì muốn gia tăng thọ mệnh nên đã từng tìm kiếm vật này, phàm là những đan dược có liên quan đến thọ mệnh hắn đều đã từng nghiên cứu qua.
Vấn đề là…
Cho dù có luyện hoá đề cao phẩm chất đan dược thì cũng có tí ích lợi nào với hắn đâu?
Thẻ Nghịch Chuyển đã có, cho dù là Tăng Thọ Đan cấp bậc cao nhất cũng chẳng thơm!
Nhưng nghĩ lại, nếu mình không dùng đến thì để lại cho đám đồ đệ cũng không tệ.
Lục Châu thuận tiện nhấc tay. Một tấm Luyện Hoá Phù xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Sau đó, Luyện Hoá Phù biến thành một ngọn lửa cháy rừng rực. Lục Châu không hề do dự ném Tăng Thọ Đan vào trong ngọn lửa.
Một lát sau, quá trình luyện đan kết thúc.
[Ting — thu hoạch được một viên Tăng Thọ Đan phẩm chất cao, ban thưởng 500 điểm công đức.]
Một tấm Luyện Hóa Phù đổi lại 500 điểm công đức, coi như không lỗ.
Một viên Tăng Thọ Đan phẩm chất cao có thể gia tăng hai trăm năm tuổi thọ. Điều kiện tiên quyết là đại nạn của người đó không nằm trong hai trăm năm này, nếu không Tăng Thọ Đan sẽ không phát huy tác dụng.
Nói cách khác, Lục Châu ăn thứ này cũng chả nhận được tí tác dụng nào.
Lục Châu cất viên Tăng Thọ Đan đi, sau đó lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
——————
Màn đêm buông xuống, trên trời lấp lánh ánh sao.
Một đạo hắc ảnh lao vụt đi nhanh chóng trong Nam Các. Hai chân hắc y nhân dường như không chạm đất nên không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Hắc y nhân nhẹ nhàng mở cửa phòng, toàn thân nhẹ như cơn gió lướt qua.
Phanh phanh phanh!
Hàn mang hiện lên, từng đạo cương nhận quỷ dị đâm vào giường.
Sau khi nhận ra trên giường không có ai, thân hình hắc y nhân lập tức lui ra sau.
Đúng lúc này, một thanh âm từ trên nóc nhà truyền xuống:
“Huynh đệ, ngươi đến chậm rồi… Có muốn lên đây cùng ta ngắm trăng không?”
Hắc y nhân kia ngẩng đầu nhìn lên, quả quyết từ bỏ việc truy kích, quay đầu lách mình biến mất.
Giang Ái Kiếm ngồi trên nóc nhà cũng phải giật mình: “Tốc độ nhanh vậy sao?”
Hắc y nhân nhanh chóng lao vụt đi, vượt qua hành lang và một quảng trường.
Ngay khi hắn sắp rời khỏi Nam Các, trên lối vào đột nhiên vang lên một giọng nói đầy trêu tức: “Êi, đêm hôm khuya khoắt mà đi đâu đấy?”
Hắc y nhân ngẩng đầu, thấy Minh Thế Nhân đang treo ngược trên xà ngang lối vào, thân hình hắn vừa vặn nằm giữa hai chữ “Nam Các”.
Hắc y nhân không hề tỏ ra căng thẳng mà cương quyết thay đổi phương hướng…
Hắn tung người nhảy lên, vọt sang Tây Các. Tây Các thông đến Bắc Các, vượt qua Bắc Các mới có thể xuống núi.
Hắc y nhân không ngự không mà đi, vẫn linh động lướt nhanh trên mặt đất, trên nóc nhà và các loại công trình kiến trúc.
Vừa tiến vào Tây Các hắn đã nghe một tiếng quát: “Ai đó?”
Hắc y nhân ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt truyền tới.
“Êi, đến uống rượu với lão hủ nào…”
Hắc y nhân nhướng mày, lại lui về sau. Hiện tại trong tứ các, Đông Các không thể đi vì nơi đó có lão ma đầu, Bắc Các thì lại không qua được.
Nghĩ một chốc, mũi chân hắc y nhân điểm nhẹ, toàn thân bay lên không trung lao về phía Bắc Các.
Hắn vừa bay lên đã cảm thấy không ổn. Tại sao bọn họ không đuổi theo?
Ý nghĩ này vừa loé lên thì giữa không trung đã xuất hiện một mũi tên toả ra kim quang tựa như sao băng phá không bắn tới!
Ầm!
Hắc y nhân lật tay đánh ra một chưởng, lăng không xoay người! Nhưng ngay sau đó, khoảng mười đạo mũi tên cương khí lại lần nữa đánh tới!
Vù vù vù!
Nở rộ giữa trời như pháo hoa.
Thân pháp hắc y nhân rất linh động, né tránh từng mũi tên cương khí, đồng thời hạ xuống một sân viện trong Bắc Các.
Bên tai hắn lại vang lên một giọng nói trầm khàn. “Cảm giác bị bao vây thế nào?”
Hả? Hắc y nhân nhìn về phía bóng đen trước mặt đang đưa lưng về phía hắn.
Sau đó đối phương chậm rãi xoay người lại. Ánh trăng rọi sáng chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt kẻ đó.
“Lý Vân Triệu đã từng khuyên ngươi không nên hành động tuỳ tiện…” Lãnh La trầm khàn nói.
“Ta không có lựa chọn nào khác.” Hắc y nhân đáp.
“Đừng nói là ngươi, ngay cả Lãnh mỗ cũng phải tuân theo quy củ của Ma Thiên Các. Ngươi cảm thấy mạng của mình dài hơn Lãnh mỗ sao?” Giọng Lãnh La rất chậm rãi nhưng từng từ đều đâm vào tim gan.
Hắc y nhân đáp: “Ta biết rõ chuyện này rất khó…”
“Biết rõ mình phải chết?”
“Chết?”
Hắc y nhân chậm rãi cúi thấp người. “Nói ta chết thì còn quá sớm.”
Vù!
Một luồng sương mù màu đen bốc lên, hắc y nhân biến mất tại chỗ.
Ông!
Lấy Lãnh La làm trung tâm, một toà pháp thân cao mười trượng đột nhiên xuất hiện, năng lượng phát tiết ra tứ phía!
Oanh!
Sau đó pháp thân co rút lại với tốc độ cực nhanh!
“Đạo ẩn dị tộc?”
Lãnh La vốn tu luyện Đạo ẩn chi thuật, đương nhiên hiểu rõ chiêu thức này đại biểu cho điều gì.
Thế nên khi hắc y nhân biến mất, Lãnh La lập tức bộc phát ra năng lượng, đánh trúng mục tiêu trong phạm vi lớn.
Bốn bề lại trở nên yên tĩnh.
Đúng lúc này, đám người Giang Ái Kiếm chạy tới. Phan Ly Thiên cũng chậm rãi bước vào sân viện.
“Lão Lãnh, rốt cuộc ngươi có được hay không đây?” Phan Ly Thiên lười biếng nói.
Hoa Nguyệt Hành lơ lửng giữa không trung, cung tên bằng cương khí trong tay nàng tiêu tán.
Giang Ái Kiếm nói: “Không thể nào? Là đồng đạo? Ấy phi phi phi… ai thèm là đồng đạo với hắn, ý ta là, vậy mà hắn cũng trốn được?”
Minh Thế Nhân nhún vai: “Ai bảo các người cứ đòi chơi trò mèo vờn chuột xem hắn sẽ chạy đi đâu… Giờ thì hay rồi.”
Lãnh La giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. “Lãnh mỗ đã làm hắn bị thương. Hắn chạy không được xa.”
Phan Ly Thiên tỏ ra không quan trọng, lại uống thêm ngụm rượu rồi lười biếng nói: “Tiểu Ái, đừng lo lắng, hắn chạy không thoát đâu.”
Cái gì mà Tiểu Ái??? Con mẹ nó ta tên là Giang Ái Kiếm nha!
“Người này đã tu luyện đạo ẩn của dị tộc.” Lãnh La nói. “Năm đó khi trăm nước giao lưu, rất nhiều người dị tộc tu luyện công pháp của Đại Viêm, trong đó có Đạo ẩn chi thuật. Rốt cuộc lại để người dị tộc nghiên cứu ra được kỹ xảo chạy trốn cực hạn.”
“Nói vậy là hắn đã chạy thoát rồi?” Giang Ái Kiếm mở to mắt.
Tên đó đến để ám sát hắn, những người khác thì không quan trọng nhưng sao Giang Ái Kiếm có thể không quan tâm cho được.
“Hắn chạy không thoát.”
Phan Ly Thiên cười ha hả nói: “Phải xem xem ai bắt được con chuột này trước!”
Hoa Vô Đạo nói: “Lãnh trưởng lão ra tay quá nặng, vừa rồi phương thức bành trướng nguyên khí bằng pháp thân quá mạnh, hắn làm sao mà trốn được? Có bắt được cũng không thấy thú vị.”
Tuy nói vậy nhưng thân hình hắn vẫn loé lên bay về một hướng khác, đồng thời quanh thân xuất hiện Lục Hợp Đạo Ấn.
Lãnh La ngẩng đầu nói với Hoa Nguyệt Hành: “Trên không là lãnh địa của ngươi, giao cho ngươi đó.”
Hoa Nguyệt Hành phấn khởi chắp tay nói: “Xin Lãnh trưởng lão yên tâm, chỉ sợ hắn không dám xuất hiện trên không trung mà thôi.”
Lãnh La chắp tay sau lưng cất bước, một giây sau thân hình cũng biến mất.