Chương 382: Ngươi chọc nhầm người
Giang Ái Kiếm ngơ ngác nhìn xung quanh. Các đại lão, đừng có bốc đồng như vậy chớ? Tiểu đệ còn chờ các người bảo bọc ta đây, có thể nghiêm túc lên một chút không hả?
Minh Thế Nhân vỗ vỗ vai hắn, lườm một cái: “Dù sao ngươi cũng là cao thủ ngũ diệp cơ mà.”
Ngũ diệp thì sao chứ? Ngũ diệp thì không biết sợ hay gì?
Trong lòng Giang Ái Kiếm thầm oán nhưng ngoài miệng lại nói: “Minh ca giáo huấn rất đúng, một câu của Minh ca như đánh thức người trong mộng!”
“Tránh ra, đừng có dựa sát người ta! Ta cảm thấy ngươi nên tìm bát sư đệ tâm sự chuyện nhân sinh thì hơn. Ta với ngươi không cùng một loại người! Phải có khí khái, có cốt khí, hiểu không?”
Nói xong Minh Thế Nhân lách mình biến mất.
“. . .”
——————
Hậu sơn, bên ngoài động diện bích.
Màn đêm đen kịt, giơ tay cũng không thấy rõ.
Một hắc y nhân tay che ngực nhìn về phía động diện bích. Hắn nhìn xung quanh một lát, xác định không có người mới chậm rãi di chuyển.
Trên bầu trời, một chiếc hồ lô màu vàng óng lướt qua.
Hắc y nhân nằm rạp xuống đất, không phát ra chút khí tức nào… Chờ chiếc hồ lô bay đi mất, hắn mới ngẩng đầu.
Sự cường đại của Ma Thiên Các vượt xa tưởng tượng của hắn. Tất cả phương hướng đều có năng lượng cường đại trấn giữ ngăn cản đường lui của hắn.
Chỉ có hậu sơn…
Hắc y nhân cố nén khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, tăng tốc di chuyển.
Lúc này, Ngu Thượng Nhung đang ngồi xếp bằng tĩnh toạ trong động, hai mắt khép hờ đột nhiên lỗ tai khẽ động.
“Ai đó?”
“Suỵt ——”
Hắc y nhân bước qua tầng bình chướng, lách mình đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung.
Khương Lương quanh năm đều ở Thần Đô, chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ mới ra ngoài, kiến thức của hắn về Ma Thiên Các cũng không khá hơn mấy lời đồn là bao.
Đáng tiếc, hắn không nhận ra người trước mắt, chỉ cho rằng đó là kẻ thù của Ma Thiên Các nên mới bị giam giữ ở đây.
“Không được lên tiếng, nếu không… ta lấy mạng ngươi.” Khương Lương vừa che ngực vừa nhìn sang Ngu Thượng Nhung.
Đứng ở khoảng cách gần, Khương Lương mới nhận ra người này không có nguyên khí ba động, trong lòng hắn càng thả lỏng hơn.
“Huynh đài, ngươi bị thương.” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.
Khương Lương cau mày hỏi: “Ngươi bị Ma Thiên Các bắt tới?”
“Đúng vậy.” Ngu Thượng Nhung thẳng thắn đáp.
“Tại sao không trốn?” Khương Lương hỏi.
“Trốn?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười lắc đầu. “Nếu có thể chạy thoát thì ta đã trốn từ lâu, cần gì đợi đến bây giờ?”
Khương Lương khẽ gật đầu. “Xem ra… ta đã xem thường Ma Thiên Các rồi.”
Ngu Thượng Nhung vừa định đứng lên, Khương Lương đã trầm giọng nói: “Không được nhúc nhích.”
“Ngươi sợ hãi?”
“Ta đã kinh động rất nhiều cao thủ Ma Thiên Các, bất kỳ hành động gì cũng có thể khiến bọn họ chú ý. Cho dù có chết ta cũng sẽ kéo ngươi theo làm đệm lưng.” Khương Lương nói.
Ngu Thượng Nhung nhìn ra bóng đêm bên ngoài hang động. “Ngươi muốn giết ta?”
Khương Lương lại dò xét Ngu Thượng Nhung lần nữa. Thấy sắc mặt hắn ôn hoà bèn nói: “Tự bảo vệ mình mà thôi, đừng oán ta.”
“Huynh đài không cần sợ hãi. Nếu là trước kia, ở trước mặt ta ngươi sẽ không thể sống quá một hơi thở.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
“. . .”
Khương Lương lại nhíu chặt chân mày, hừ một tiếng: “Nếu không phải do ta nhất thời chủ quan… ta mà không bị thương thì đã nắm chắc cơ hội đào tẩu.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Ngươi vẫn quá coi thường Ma Thiên Các.”
“Ngươi có ý gì?”
“Đừng nói là ngươi, cho dù là ta lúc còn tu vi cũng không thể chạy khỏi Ma Thiên Các.” Ngu Thượng Nhung nói.
Khương Lương khinh thường nói: “Đó là ngươi thôi.”
“Tự tin quá mức sẽ thành tự phụ.” Ngu Thượng Nhung chợt nhớ tới lời sư phụ dạy bảo hắn. Bây giờ xem ra điều này rất có đạo lý.
“Một tên tù nhân không xứng đánh đồng với ta.” Khương Lương cẩn thận nhìn ra bên ngoài hang động.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đứng lên. “Thật xin lỗi.”
“Hả?”
“Ngươi chọc nhầm người.”
Ngu Thượng Nhung nói chuyện rất ngắn gọn khiến Khương Lương chẳng hiểu ra sao. Thấy Ngu Thượng Nhung cất bước tiến về phía trước, Khương Lương lách mình lao lên, chuỷ thủ trong tay hắn loé ra hàn mang.
Chính lúc này, Ngu Thượng Nhung đột nhiên rút kiếm! Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ, chém xoẹt một đường theo góc bốn mươi lăm độ.
Vù! Lại tra vào vỏ.
Toàn bộ động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Cuộc chiến kết thúc.
Keng!
Chuỷ thủ trong tay Khương Lương đứt ra làm đôi, một nửa rơi xuống đất, một nửa bị hắn nắm chặt. Trong mắt hắn lúc này tràn đầy sợ hãi.
Hắn cảm giác được đan điền khí hải đã bị người ta rạch một đường, cũng cảm thấy thân thể như có vết rách, từ phần bụng dưới bên trái đến bả vai bên phải xuất hiện một vết nứt hẹp dài, từ từ vỡ ra.
Đối phương không có nguyên khí, chỉ dựa vào lực lượng cánh tay đã làm được chuyện này.
Khương Lương nghiêng đầu nhìn Trường Sinh Kiếm bên cạnh. Từ trong vỏ kiếm toát ra một đạo hồng quang nhàn nhạt phiêu tán ra ngoài rồi biến mất không còn gì nữa.
Rất rõ ràng, đây là vũ khí cấp thiên giai.
Ngu Thượng Nhung có vẻ không vui nói: “Dưới tình huống bình thường thì hẳn là ngươi đã chết ngay. Thật xin lỗi vì đã để ngươi chịu đựng thống khổ…”
Máu tươi nhuộm đỏ bộ y phục dạ hành của Khương Lương. Hắn cắn răng nói: “Nếu như ta không trọng thương… thì ngươi đã không giết được ta…”
“Nếu như?”
Ngu Thượng Nhung chỉ cười nhạt một tiếng rồi quay trở lại chỗ cũ ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì nữa.
Sinh mệnh Khương Lương dần trôi qua. Phịch! Hắn ngã ngồi xuống. Trong khoảnh khắc khí hải bị xé rách, hắn đã không thể điều động nguyên khí được nữa, lại thêm tầng tầng vết thương, Khương Lương chỉ có thể chờ chết.
Trong mắt hắn tràn ngập sự không cam lòng. Thời khắc hấp hối, hắn nhìn về phía Ngu Thượng Nhung ngồi đối diện, khẽ nói: “Ngươi là ai? Ta muốn biết… người nào… giết mình.”
Ngu Thượng Nhung mở mắt nhìn thoáng qua Khương Lương rồi mỉm cười: “Tại hạ là Ngu Thượng Nhung.”
Nếu như? Làm gì có thứ gọi là nếu như. Ha ha…
Nếu như hắn không bị thương, nếu như Ngu Thượng Nhung vẫn còn tu vi, thì hắn chỉ có chết thảm hại hơn mà thôi.
Trong thời khắc này, đầu Khương Lương xuất hiện rất nhiều ý niệm, có hối hận, có xúc động, có không cam lòng, nhưng đều không quan trọng nữa.
Khi trút hơi thở cuối cùng, Khương Lương thốt ra một chữ: “Được.”
Rồi ngoẹo đầu sang một bên, không còn khí tức.
Bóng đêm tĩnh lặng.
Không biết đã qua bao lâu, khi ánh trăng bên ngoài lại một lần nữa chiếu vào động diện bích…
Mái tóc dài của Ngu Thượng Nhung đã bạc trắng phân nửa.
Ngu Thượng Nhung khẽ mở mắt, cúi đầu nhìn những sợi tơ bạc vương trên vai. Hắn không kinh ngạc, không bất ngờ, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài động diện bích có năng lượng cường đại lướt qua.
Không biết trải qua bao lâu mới có một giọng nói truyền vào ——
“Nhị sư huynh.”
Thanh âm thanh thuý linh động, Ngu Thượng Nhung nở nụ cười nói: “Tiểu sư muội.”
Hắn chậm rãi đứng lên, cầm lấy Trường Sinh Kiếm bước ra khỏi động diện bích.
Dưới ánh trăng, Tiểu Diên Nhi xuất hiện ngoài cửa động. Ban đầu nàng rất vui vì được gặp nhị sư huynh, nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạc của hắn, nàng vừa kinh ngạc vừa lo lắng nói:
“Nhị sư huynh, tóc.. tóc của huynh…”
“Ta không sao.”