Chương 384: Vĩnh Ninh công chúa
Sáng sớm hôm sau, mặt trời dần nhô cao ở phía Đông, ánh nắng sớm rọi vào động diện bích.
Tiểu Diên Nhi nhảy nhót xuất hiện bên ngoài cửa động.
“Nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi gọi một tiếng.
“Tiểu sư muội, chào buổi sáng.”
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm bước ra khỏi động diện bích. Nhưng điều khác biệt so với hôm qua là ——
Mái tóc Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn bạc trắng.
Tiểu Diên Nhi trợn trừng mắt, kinh ngạc chỉ tay hô lên: “Nhị sư huynh, tóc của huynh…”
“Không sao đâu.” Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn mặt trời phía đông, hài lòng nở nụ cười.
“Ta đi tìm sư phụ.”
“Không cần.”
Ngu Thượng Nhung bước tới trước mặt Tiểu Diên Nhi, khẽ mỉm cười. “Tiểu sư muội, tu vi ta đã mất hết, nếu muốn tìm ta luận bàn thì muội phải nhường ta đó…”
“Nh… nhường…” Tiểu Diên Nhi nói không ra lời.
Lúc này, trước cửa động diện bích xuất hiện không ít người. Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Hoa Nguyệt Hành, Chiêu Nguyệt, Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng… và một đám nữ đệ tử đều ngừng chân quan sát.
Bọn họ nghe nói Ngu Thượng Nhung tuy đã bị trói buộc tu vi nhưng có thể tay không giết chết Nguyên Thần cảnh, lại nghe nói chuyện tóc hắn đã bạc…
Bây giờ đến xem mới biết, đâu chỉ là bạc một nửa.
Một đêm tóc đã trắng phau.
Biết được xuất thân của Ngu Thượng Nhung, đám người đều cảm khái không thôi. Quân Tử Quốc có Huân Hoa Thảo, sớm nở tối tàn.
Ngu Thượng Nhung nhìn đám người trước mặt, rất phong độ nói: “Chào buổi sáng.”
Tất cả mọi người đồng thời chắp tay: “Chào buổi sáng nhị tiên sinh.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Nhị sư huynh, ta đi cầu sư phụ, sư phụ nhất định có biện pháp.”
“Không phải muội muốn tìm ta luận bàn sao?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Chuyện này…” Tiểu Diên Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp, “Được nha.”
——————
Trong Đông Các.
Lục Châu lĩnh hội Thiên thư cả đêm, tinh thần rất sảng khoái, bèn đứng trước Đông Các hoạt động thân thể.
Lúc này, Lý Vân Triệu và Giang Ái Kiếm đột nhiên đi tới, khom người hành lễ.
Lý Vân Triệu nói: “Ta thay Thái hậu khấu tạ lão tiên sinh. Nhờ lão tiên sinh ra tay tương trợ, bệnh tình của Thái hậu đã chuyển biến tốt đẹp. Hôm nay chúng ta sẽ trở về hoàng cung, ta đến đây để từ biệt lão tiên sinh.”
Giang Ái Kiếm khom người nói: “Ta đi tiễn bọn họ.”
Lục Châu sao có thể không biết suy nghĩ của hắn, bèn nói:
“Lý Vân Triệu… sau khi trở về Thần Đô, ngươi hãy nói Giang Ái Kiếm đã chết. Ngoài ra, nói lại với Thái tử, món nợ này Ma Thiên Các ghi nhớ.”
Nghe vậy, Lý Vân Triệu lập tức quỳ xuống định dập đầu cầu xin tha thứ, nhưng Giang Ái Kiếm đã lên tiếng:
“Đừng cầu, ngươi còn không hiểu tính tình của lão tiền bối sao? Đi thôi.”
“Chuyện này…”
Lý Vân Triệu dù sao cũng là người hoàng thất, hắn muốn thay hoàng thất cầu xin tha thứ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là Giang Ái Kiếm cũng được xem là người trong hoàng thất, nhưng dù là Lưu Hoán hay Lưu Chấp thì hắn cũng không hề tỏ ra quan tâm đến ai.
Lục Châu nhìn theo bóng Giang Ái Kiếm kéo Lý Vân Triệu rời khỏi Đông Các, không khỏi thở dài.
“Vĩnh Thọ ơi Vĩnh Thọ, đám hậu nhân của ngươi chẳng có đứa nào ra hồn cả.”
Ngẫm lại thì lời này cũng không đúng lắm.
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh là tướng tài trấn thủ biên cương, được xem là người có công với đất nước.
Ngũ hoàng tử Lưu Hoành, trời sinh tính tình nhu nhược không làm hại ai.
Suýt chút đã quên… Giang Ái Kiếm, tam hoàng tử Lưu Trầm cũng chẳng phải hạng người đại gian đại ác.
——————
Cùng lúc đó.
Trong một phân đà bí mật của U Minh Giáo.
Vu Chính Hải đi qua đi lại nhìn Tư Vô Nhai đang ngồi yên trên ghế, nôn nóng hỏi:
“Thất sư đệ, có đối sách gì không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu: “Không ngờ Giang Ái Kiếm lại tung ra chiêu này, trốn vào Ma Thiên Các. Người của ta không cách nào đến gần.”
“Nhất định phải bắt hắn à?” Vu Chính Hải hỏi.
“Giang Ái Kiếm là tam hoàng tử Đại Viêm, được Thái hậu yêu thích. Nếu bắt được hắn, U Minh Giáo sẽ có thêm một quân cờ tốt. Đáng tiếc… tên này quá giảo hoạt.”
“Hiện nay bình chướng Kim Đình Sơn đã biến mất, trong tay đệ nếu có người nào mạnh như Ngũ Thử thì bảo bọn hắn nghĩ cách lẻn vào giết Giang Ái Kiếm là được.”
“Không thể.”
Tư Vô Nhai lại nhớ tới cảnh tượng lam liên nở rộ. “Giang Ái Kiếm không thể giết được. Sư phụ lão nhân gia người rõ ràng muốn bảo vệ hắn. Hơn nữa tai mắt của ta ở bên cạnh Thái tử đã hồi báo, Thái tử sai người đến ám sát Giang Ái Kiếm.”
“Thái tử muốn giết tam hoàng tử?”
“Hẳn là Thái tử không biết Giang Ái Kiếm là tam hoàng tử, muốn giết hắn chẳng qua là để báo thù cho nhị hoàng tử Lưu hoán, tạo nên uy danh cho chính mình mà thôi.”
Nghe đến đó, Vu Chính Hải bỗng trở nên vui vẻ, cười ha hả một tiếng, bước tới vỗ vai Tư Vô Nhai khiến Tư Vô Nhai phải nhíu mày nghi hoặc.
Vu Chính Hải cười nói: “Có đôi khi ta rất hiếu kỳ, sao đệ lại có nhiều tai mắt trong cung như thế?”
Tư Vô Nhai: “. . .”
“Đừng xấu hổ, vi huynh sẽ không cười đệ đâu.” Vu Chính Hải nói.
“. . .” Tư Vô Nhai lại càng thêm xấu hổ.
“Thật sự là Vĩnh Ninh công chúa?”
Nghe nhắc tới Vĩnh Ninh, Tư Vô Nhai lắc đầu đáp: “Đại sư huynh hiểu lầm rồi, ta không có tình yêu nam nữ với nàng ấy đâu.”
Vu Chính Hải lộ ra vẻ mặt ta hiểu rồi ta hiểu rồi, gật gù nói:
“Chẳng trách Hàn Ngọc Nguyên không dám động tới đệ. Một cô nương tốt như vậy mà đệ cũng không để vào mắt… Sư đệ, đệ đúng là yêu cầu quá cao rồi.”
Tư Vô Nhai không còn gì để nói, bèn chuyển sang đề tài khác:
“Chúng ta nói về kế hoạch hành động tiếp theo của U Minh Giáo đi.”
“Được đó được đó! Chính hợp ý ta.” Vu Chính Hải lập tức tỉnh táo tinh thần, không thèm nhiều chuyện về mấy thứ nhi nữ tình trường nhàm chán kia nữa.
Địa đồ trải rộng trên mặt bàn, Tư Vô Nhai chỉ ngón tay về vị trí Lương Châu.
——————
Bảy ngày lại trôi qua trong chớp mắt.
Sau khi Lục Châu liên tục rút thưởng xịt mười lần, hắn bèn rời khỏi phòng để thanh tỉnh đầu óc một chút.
Cái trò rút thưởng này rất dễ làm người ta sa ngã. Dân cờ bạc không sợ có được nhiều hay ít, chỉ sợ rốt cuộc chẳng được gì.
Lúc hắn đang hoạt động gân cốt, Tiểu Diên Nhi bỗng nhiên tiến vào sân viện.
“Sư phụ, sư phụ! Đã nhiều ngày nay nhị sư huynh không rời khỏi động diện bích, đồ nhi sợ huynh ấy xảy ra chuyện, sư phụ có nên đến xem một chút không?”
Lục Châu nhíu mày. Đã bảy ngày còn chưa nghĩ rõ ràng?
“Tình hình hắn thế nào rồi?”
“Trước đó thì một đêm tóc đã trắng phau, bây giờ tinh thần sa sút rất nhiều, hình như cả kiếm cũng không cầm nổi nữa.”
Lục Châu chậm rãi xoay người.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng và cả Phan Trọng, Chu Kỷ Phong cùng một đám nữ đệ tử đều lần lượt tràn vào Đông Các.
Dường như đã thương lượng từ trước, cả đám đồng loạt quỳ phịch xuống.
“Cầu sư phụ xuất thủ!”
Ánh mắt Lục Châu đảo qua đám người rồi vuốt râu nói: “Vì nghiệt đồ kia mà cầu tình?”
Minh Thế Nhân đáp: “Tuy là nhị sư huynh đã sai, nhưng mấy năm gần đây huynh ấy đã chém giết không ít những tên xấu xa ngấp nghé Ma Thiên Các. Thỉnh cầu sư phụ xuất thủ!”
Những người khác cũng cúi đầu.