Chương 383: Bạc mái đầu xanh
Ngu Thượng Nhung đến trước mặt Tiểu Diên Nhi, ngẩng đầu nhìn sao trên trời và ánh trăng sáng vằng vặc rồi cúi đầu nhìn nàng.
“Hình như muội lại cao lên rồi.”
“Hì hì… người đều sẽ lớn lên mà.”
“Đúng vậy… người đều sẽ lớn.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ba vị trưởng lão và mấy sư huynh chạy khắp nơi gây rối, ta rảnh rỗi nên đến thăm nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi nói.
Trên bầu trời, Hoa Vô Đạo mang theo pháp thân thất diệp và Lục Hợp Đạo Ấn lướt qua. Thấy dưới động diện bích có động tĩnh, hắn lăng không dừng lại quan sát.
Ngu Thượng Nhung không thèm ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: “Hắn chết rồi, bên trong động diện bích.”
Hoa Vô Đạo cả kinh hạ xuống, thu hồi pháp thân và đạo ấn bước vào trong động, thấy Khương Lương đã chết tự bao giờ.
Hoa Vô Đạo cúi người xuống quan sát vết thương trên người Khương Lương, xác định kẻ này chết bởi một nhát kiếm, trong lòng lại càng dậy sóng.
Ngu Thượng Nhung bị phong bế tu vi, điều này cả Ma Thiên Các đều biết. Khương Lương có thế nào thì cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh, tuy đang bị thương nhưng đâu phải là kẻ mà một người không có tu vi có thể dễ dàng giết được?
Rốt cuộc Ngu Thượng Nhung đã làm thế nào?
Hoa Vô Đạo nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đứng dưới ánh trăng. Mái tóc đã bạc một nửa, sắc mặt thong dong, điềm nhiên như không có việc gì.
Hoa Vô Đạo không nghĩ ra bèn không thèm nghĩ nữa. Hắn rời khỏi động diện bích, gọi người tới mang thi thể đi.
Khi Tiểu Diên Nhi thấy thi thể kia cũng kinh hãi nói: “Nhị sư huynh… là huynh giết sao?”
Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Hoa Vô Đạo bèn chắp tay hỏi: “Xin hỏi nhị tiên sinh làm sao giết được Khương Lương?”
“Dùng lực vung kiếm là đủ.” Ngu Thượng Nhung trả lời.
“. . .”
Đáp án này đúng là không thể bắt bẻ được. Hoa Vô Đạo đành chắp tay nói: “Thụ giáo.”
Sau đó xoay người rời đi.
Tiểu Diên Nhi giơ ngón tay cái lên cười hì hì với Ngu Thượng Nhung: “Nhị sư huynh thật lợi hại… Nhị sư huynh, rốt cuộc huynh lợi hại đến cỡ nào nha?”
Vấn đề này không ngờ lại làm khó được Ngu Thượng Nhung. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đáp: “So với sư phụ thì kém một chút…”
“Kém một chút?”
“Ừm… Kém một bậc.”
“… Rốt cuộc là kém một chút hay là kém một bậc?” Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Chuyện này không quan trọng.” Ngu Thượng Nhung bước ra khỏi khu vực được ánh trăng chiếu sáng, tiến vào bóng tối.
Bóng lưng này đột nhiên làm Tiểu Diên Nhi nhớ tới một người, nàng bèn nói: “Nhị sư huynh, thật ra tóc lục sư tỷ còn trắng hơn tóc của huynh nữa đó.”
Ngu Thượng Nhung xoay người lại. “Diệp Thiên Tâm?”
Tiểu Diên Nhi vừa nghĩ tới Diệp Thiên Tâm đã thấy thổn thức. “Thiên Tâm sư tỷ thật đáng thương, tiếc là tỷ ấy đã bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn.”
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười. “Tiểu sư muội tâm địa thiện lương thật đáng quý.”
“Tạ ơn nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Ngu Thượng Nhung thấy nàng mặc trang phục thông thường bèn nghi hoặc hỏi: “Vân Thường Vũ Y không tốt sao?”
“Không phải đâu, Vân Thường Vũ Y rất tốt đó. Nhưng mà sư phụ không cho ta mặc, nói là sẽ ảnh hưởng đến việc đề cao tu vi.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Sư phụ nói đúng.”
Tiểu Diên Nhi tự hào khoe: “Gần đây ta rất có tiến bộ, nhị sư huynh, chúng ta luận bàn một chút đi. Lần trước không gặp được huynh, lần này nhất định không cho huynh đi!”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Hắn còn chưa kịp mở miệng đồng ý, pháp thân cao một trượng của Tiểu Diên Nhi đã xuất hiện sau lưng nàng, trông linh động đáng yêu không khác gì người thật…
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nhìn toà pháp thân, khẽ nói: “Chúc mừng tiểu sư muội.”
Trong thời gian ngắn như vậy đã bước vào Nguyên Thần cảnh, ngưng kết pháp thân Bách Kiếp Động Minh, thậm chí còn khai một diệp… Có lẽ không bao lâu nữa, tiểu sư muội của hắn sẽ đứng trên tầng đỉnh phong trong tu hành giới.
Tương lai của nàng cực kỳ xán lạn.
Mà bản thân hắn thì… mất hết tu vi.
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm bỗng truyền đến ——
“Diên Nhi, không được hồ nháo.”
Tiểu Diên Nhi vội vàng xoay người lại, thấy sư phụ chậm rãi bước đi dưới ánh trăng, nàng vội vàng khom người hành lễ: “Sư phụ.”
Ngu Thượng Nhung thoáng sửng sốt rồi bước đến bên cạnh tiểu sư muội, khe khẽ thở dài.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía mái tóc bạc của Ngu Thượng Nhung rồi quay sang nói với Tiểu Diên Nhi: “Diên Nhi, vi sư có lời muốn nói với nhị sư huynh con, con tạm thời lui ra đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi tuy có chút không tình nguyện nhưng nàng luôn luôn tuân theo mệnh lệnh của sư phụ, bèn quay đầu khoát tay với Ngu Thượng Nhung:
“Nhị sư huynh, hôm nào ta lại tìm huynh luận bàn… Ta đi trước nha!”
“Ừ.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Chờ Tiểu Diên Nhi rời đi, Lục Châu mới vươn tay ra, thản nhiên nói: “Trường Sinh Kiếm.”
Ngu Thượng Nhung biết mình không có cách nào kháng cự, do dự một lúc đành đặt Trường Sinh Kiếm vào tay sư phụ.
Lục Châu chạm tay vào thanh kiếm, cảm giác năng lượng ẩn chứa bên trong nó đã không còn nhiều.
Lục Châu ném Trường Sinh Kiếm lại cho Ngu Thượng Nhung rồi nói: “Không hối hận sao? Ngươi vốn có thể sống thêm hai trăm năm nữa.”
Lục Châu lúc này đã xác định, Ngu Thượng Nhung dùng năng lượng còn lại trong Trường Sinh Kiếm để giết chết Khương Lương.
Trường Sinh Kiếm tên xứng với thực, có thể tăng thọ mệnh, cũng có thể giết người.
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp: “Mỗi khi đồ nhi vung ra một kiếm đều chưa từng hối hận. Quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng đều như vậy.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, khẽ nói:
“Việc đã đến nước này… ngươi vẫn cho rằng lão phu muốn giết ngươi?”
Ngu Thượng Nhung sững sờ.
Từ sau khi trở về Ma Thiên Các, tuy sư đồ hai người không trò chuyện nhiều nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn có thể cảm giác được rõ ràng sư phụ đã thay đổi rất nhiều.
“Nói không chừng sau này người sẽ làm thế.” Ngu Thượng Nhung suy nghĩ rồi đáp.
“Sau này? Ngươi còn sống được bao lâu nữa mà đòi tính chuyện sau này?”
Ngu Thượng Nhung nhất thời nghẹn lời.
Không biết qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung mới mở miệng nói: “Người đã từng nói muốn bước qua cánh cửa cửu diệp.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời… ánh trăng càng lúc càng tỏ.
“Mặc kệ trước kia lão phu từng làm ra chuyện gì, nhưng tất cả đều đã là quá khứ…”
Ngu Thượng Nhung không biết nên nói gì. Hắn nghe ra được sư phụ tự xưng là “lão phu”, nói rõ giữa hai người có hiềm khích, lại nhớ tới những chuyện trước kia, Ngu Thượng Nhung chỉ biết im lặng không nói.
Lúc này, Lục Châu chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Ngu Thượng Nhung.
“Trước kia lão phu giết ngươi, tất có nguyên do nào đó… Nhưng mặc kệ nguyên do đó là gì thì ngươi và lão phu vẫn là sư đồ.”
“Tóc ngươi đã bạc như vậy, nếu nghĩ rõ ràng rồi thì hãy đến Đông Các.”
Nói xong câu đó, không chờ Ngu Thượng Nhung đáp lời, Lục Châu đã rời khỏi động diện bích.
Một lúc lâu sau, ánh trăng nghiêng nghiêng rọi lên bóng dáng cao gầy của Ngu Thượng Nhung, năm ngón tay khẽ run của hắn nắm chặt lấy Trường Sinh Kiếm rồi trở về động diện bích.
[Ting — dạy dỗ Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 500 điểm công đức.]