Chương 390
Bảy ngày sau.
Trên tổng đàn của Đoan Lâm Học Phái ở Đại Hoàn Sơn.
Đoan Lâm Học Phái vốn là một trong những môn phái nhỏ thuộc Nho môn, cũng là thế lực nhỏ nhất trong số thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn khi trước. Vì thế nó không có bình chướng và trận pháp bảo hộ.
Nhưng do nơi này vắng vẻ, địa hình lại gập ghềnh, muốn đến Đại Hoàn Sơn phải vượt qua một khe núi hẹp, trong khe núi có rất nhiều dã thú và phi cầm đáng sợ. Vì vậy khe núi này đã trở thành tấm bùa hộ mệnh của Đoan Lâm Học Phái.
Mặt trời đã lên cao. Đám đệ tử đang diễn đọc thư văn trên quảng trường.
Đột nhiên trên bầu trời tổng đàn xuất hiện một thân ảnh mặc thanh bào, lưng đeo trường kiếm, lăng không lơ lửng.
“Ai?!”
Đám đệ tử cấp tốc tụ lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn lên thanh bào kiếm khách.
Bọn hắn không dám cất tiếng mắng chửi, vì biết rõ người có thể đến được tổng đàn Đoan Lâm Học Phái ít nhất phải là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Thanh bào kiếm khách mỉm cười: “Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, đây có phải là Đoan Lâm Học Phái?”
“Đây chính là Đoan Lâm Học Phái. Không biết tiền bối tìm đến có việc gì?” Một đệ tử can đảm hỏi.
“Chưởng môn Thường Kiên có đây không?” Thanh bào kiếm khách nói.
Đám đệ tử nghe vậy bèn đưa mắt nhìn nhau.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm uy nghiêm từ đại điện giữa sườn núi vọng tới.
“Ai muốn gặp bản toạ?”
Phía trên đại điện, một cường giả Nguyên Thần cảnh toàn thân lập loè cương khí bay thẳng lên trời.
“Chưởng môn đột phá!”
“Quá tốt rồi, Chưởng môn đột phá!”
Đám đệ tử nhảy cẫng lên hoan hô.
Điều này đồng nghĩa với việc Đoan Lâm Học Phái sẽ có chỗ đứng hơn trong tu hành giới.
Khi thấy thân ảnh kẻ đó xuất hiện, thanh bào kiếm khách không vội vã, cho tay vào trong ngực áo lấy ra một tờ giấy…
Đám đệ tử Đoan Lâm Học Phái không hiểu ra sao, chỉ biết mờ mịt nhìn hắn.
Thanh bào kiếm khách lại lấy từ trong ngực ra một vật màu đen, gạch một đường ngang trên tên của Thường Kiên.
Tuy không thấy được trên tờ giấy có viết cái gì nhưng động tác của thanh bào kiếm khách đã khiến đám đệ tử chú ý.
Cũng chính lúc này, Thường Kiên thi triển đại thần thông, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở tổng đàn.
Cương khí trên người hắn không ngừng phát tán ra tứ phía, rõ ràng là vừa mới đột phá. Chính vì thế hắn không nhịn được muốn thể hiện thực lực của mình.
Ánh mắt Thường Kiên nhìn về phía thanh bào kiếm khách.
Hắn có thể cảm giác được đối phương không đơn giản, không dám khinh thị bèn chắp tay nói: “Các hạ đến Đoan Lâm Học Phái không biết là có việc gì?”
“Ngươi chính là Thường Kiên?” thanh bào kiếm khách mỉm cười hỏi.
Bị người ta gọi ra cả tên lẫn họ không phải là cảm giác gì hay ho, huống chi hắn còn là chưởng môn của một tông phái.
Nhưng Thường Kiên vẫn đè nén cảm xúc xuống, đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy là được rồi.” Thanh bào kiếm khách cất tờ giấy kia vào ngực áo.
“Đó là…?”
“Các hạ thứ lỗi, trí nhớ của tại hạ không tốt lắm, đành phải mang theo danh sách.” Thanh bào kiếm khách vẫn lễ phép đáp lời.
“Danh sách?”
Thanh bào kiếm khách đưa mắt nhìn đám người bên dưới, cất tiếng an ủi: “Những người khác không cần lo lắng.”
Ý muốn nói hắn chỉ tìm người có tên trong danh sách.
“. . .”
Thường Kiên cau mày, hai mắt toé lửa nhìn chằm chằm thanh bào kiếm khách, chợt nghĩ tới một cái tên danh chấn thiên hạ, trong lòng hắn chợt run lên. “Các hạ muốn giết ta?”
“Thật xin lỗi.” Thanh bào kiếm khách nâng tay lên, Trường Sinh Kiếm từ sau lưng bay tới nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Ta đã biết các hạ là ai… Các hạ có thể cho ta nói hai câu?” Thường Kiên cau mày, ngạo khí và tự tin trước đó đều bốc hơi mất khi nhìn thấy Trường Sinh Kiếm.
“Mời nói.”
“Ta vừa bước vào thất diệp đỉnh phong… Thư thả cho ta ba ngày, ta sẽ đến lĩnh tội.” Thường Kiên nói.
Thanh bào kiếm khách nở nụ cười thản nhiên. “Không được.”
“. . .”
Tục ngữ có câu, chó cùng rứt giậu. Thường Kiên chính là người như thế.
“Các vị trưởng lão, giúp ta!” Thường Kiên quát to một tiếng.
Trên tổng đàn đột nhiên xuất hiện rất nhiều tu hành giả, số lượng càng lúc càng nhiều.
Công thêm đám đệ tử đứng bên dưới, nơi đây đã có hơn nghìn người.
Thế trận thật lớn.
Thanh bào kiếm khách lạnh nhạt khép chặt năm ngón tay nắm Trường Sinh Kiếm.
Dường như cảm nhận được chiến ý của chủ nhân, Trường Sinh Kiếm cũng rung động ông ông phối hợp.
Thanh kiếm đã lâu không nhiễm tiên huyết, một khi có cơ hội sẽ càng đáng sợ hơn xưa.
“…Phàm là những người có tên trong danh sách đều trở thành vong hồn dưới kiếm.”
“Người không liên quan xin chớ ngăn cản.”
“Ngu Thượng Nhung đa tạ.”
Ba tiếng Ngu Thượng Nhung tựa như Định thân thuật khiến toàn thân mọi người run rẩy, đứng yên tại chỗ.
Đám đệ tử và trưởng lão đang ùn ùn kéo tới chi viện đột nhiên trừng to mắt, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này ——
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên, biến thành ba đạo thân ảnh, sau đó nhanh chóng hợp nhất rồi bắn về phía Thường Kiên nhanh như sao băng xẹt qua bầu trời…
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đang nghĩ đến chuyện của cửu diệp, bên tai bỗng truyền đến tiếng thông báo.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Trên Đại Hoàn Sơn lúc này trở nên yên tĩnh dị thường.
Một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn của Ngu Thượng Nhung kết hợp với đại thần thông đã đánh lui Chưởng môn của Đoan Lâm Học Phái bay ra sau mấy trăm mét, mất đi hơn một nửa sức chiến đấu.
Sau đó chính là màn biểu diễn cá nhân của Ngu Thượng Nhung.
Kiếm cương tung bay đầy trời như cuồng phong vũ bão không ngừng nghiền ép Chưởng môn Thường Kiên.
Tựa như bị kiềm nén thật lâu đến thời khắc này mới được phát tiết. Bát diệp cuồng đánh thất diệp, còn có chuyện nào hợp tình hợp lý hơn?
Kiếm đạo đạt đến cực hạn chính là như thế.
Nguyên lý của kiếm cương chính là điều động nguyên khí, ngưng khí thành cương, lại ngưng tụ cương thành bộ dạng của kiếm… Nếu không có vũ khí thì việc ngưng kết kiếm cương sẽ rất tốn sức, lúc thi triển cũng tiêu hao nhiều năng lượng hơn.
Dưới tình huống này, vũ khí trở nên cực kỳ quan trọng.
Có vũ khí sẽ có thể lấy khí bao bọc bên ngoài vũ khí, tạo thành kiếm cương. Những kiếm cương khác chỉ việc phục chế bản gốc là đủ.
Vũ khí hoàng giai có thể đề cao ba phần uy lực của kiếm cương, ba phần tốc độ ngưng khí thành cương và ba phần số lượng cương khí… Từ đó suy ra, vũ khí huyền giai lại đề cao thêm ba phần uy lực của vũ khí hoàng giai.
Đến thiên giai, vũ khí sẽ tăng thêm đặc tính phá cương khí, đồng thời đề cao uy lực, số lượng và tốc độ ngưng khí thành cương lên gấp ba lần, cũng chính là gấp ba lần vũ khí địa giai.
Đây là điểm đáng sợ của vũ khí thiên giai.
Ngoài ra còn phải kể đến độ ăn ý giữa chủ nhân và vũ khí.
Ngu Thượng Nhung và Trường Sinh Kiếm có độ ăn ý đạt tới hoàn mỹ, thế nên đây không còn là gấp ba lần địa giai nữa mà là gấp năm lần, thậm chí là mười lần.
Kiếm cương rơi xuống như mưa. Các công trình kiến trúc trên tổng đàn Đoan Lâm Học Phái đều bị phá huỷ.