Chương 391
Các đệ tử Đoan Lâm Học Phái nghe được ba tiếng “Ngu Thượng Nhung” thì chỉ còn biết trợn mắt há mồm.
Bọn hắn cũng biết đến sự cường đại của Kiếm Ma, nhưng tận mắt nhìn thấy kiếm cương như cuồng phong vũ bão thế này thì trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi và chấn động.
Tại sườn núi xuất hiện một hố sâu.
Thực lực giữa hai người chênh lệch quá nhiều nên phạm vi chiến đấu cũng không bị mở rộng.
Không một ai dám nhúng tay vào chuyện này.
Ngu Thượng Nhung buông tay ra, Trường Sinh Kiếm chủ động tra vào vỏ kiếm sau lưng. Ngu Thượng Nhung lại thản nhiên bay về tổng đàn như thể chưa phát sinh chuyện gì.
Nhìn xuống đám đệ tử đứng yên không dám động đậy bên dưới, Ngu Thượng Nhung khẽ nói: “Đã quấy rầy. Xin cáo từ.”
Thân ảnh nhoáng lên, Ngu Thượng Nhung biến mất giữa cánh rừng già.
Một tháng sau.
Đại trưởng lão Trương Tiến của Hoành Cừ Học Phái chết.
Đại trưởng lão Trương Đạo Nhiên của Thiên Sư Đạo chết.
Thập đại danh môn trong tu hành giới đều bàng hoàng. Danh sách tử vong của Ma Thiên Các được truyền đi nhanh chóng.
Một số kẻ từng tham dự cuộc vây công Ma Thiên Các đều lần lượt rời khỏi tông môn.
——————
Phía nam Đại Viêm, La Tông.
Tin tức về danh sách tử vong đã truyền đến La Tông. Tam trưởng lão Lộ Bình vội vã đi về phía phòng nghị sự, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu.
Hắn được xem là trưởng lão trẻ tuổi nhất La Tông, tiền đồ không thể hạn lượng, được phép triệu tập mọi người đến phòng nghị sự.
“Lộ trưởng lão.”
“Lộ trưởng lão.”
Hai tên thủ vệ đứng canh gác trước cửa phòng nghị sự lập tức khom người hành lễ.
“Đan trưởng lão có trong đó không?”
“Bẩm Lộ trưởng lão, Đan trưởng lão đang ở trong phòng nghị sự.”
Lộ Bình không do dự nữa, nhanh chóng bước vào.
Bên trong phòng, hơn mười người đã ngồi chỉnh tề hai bên trái phải, thấy Lộ Bình vội vã tiến vào bèn nghi hoặc ngẩng đầu.
“Lộ trưởng lão, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Các vị trưởng lão đều nhìn về phía Lộ Bình.
Lộ Bình nói thẳng vào vấn đề. “Đan trưởng lão, đại sự không ổn. Hiện nay tu hành giới đang đồn Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đã quay về Ma Thiên Các.”
Giọng hắn trở nên trầm hẳn. “Ma Thiên Các đã lập ra danh sách của những người từng vây công Kim Đình Sơn lúc trước. Phàm là người có tên trên danh sách đều là vong hồn dưới kiếm Ngu Thượng Nhung.”
Đám người lập tức cả kinh.
Thực lực của Ngu Thượng Nhung sâu không lường được!
Vân Thiên La tam tông, ngoại trừ Vân Tông có ân oán với Ma Thiên Các ra thì Thiên Tông không màng thế sự, La Tông cũng chỉ thỉnh thoảng mới qua lại với thập đại danh môn, trước nay chưa từng có ân oán gì với Ma Thiên Các.
Lần ân oán gần nhất chính là Vân Tông bị Diệp Thiên Tâm mê hoặc, xuất động hơn mười tên cường giả Thần Đình cảnh đến Thanh Dương Sơn vây công lão ma đầu, rốt cuộc nếm quả đắng.
“Vân Tông từng tham dự âm mưu của Diệp Thiên Tâm, oan có đầu nợ có chủ, liên can gì đến La Tông chúng ta?” Có người cất tiếng.
“Lộ Bình, người đừng nâng cao sĩ khí cho người khác mà diệt đi uy phong phe mình. Chỉ là một bản danh sách mà thôi, có gì phải kinh hoảng như vậy?”
Lộ Bình nghe vậy liền nhướng mày ——
“Nghe ta nói hết rồi các ngươi hãy lại kết luận.”
“Đại trưởng lão Trương Tiến của Hoành Cừ Học Phái, Hồ Thần Đao của Thất Tinh Sơn Trang, đại trưởng lão Trương Đạo Nhiên của Thiên Sư Đạo… đều đã chết.”
“. . .”
Đám người hít sâu một hơi, nhìn Lộ Bình vẻ không thể tin nổi.
“Kiếm Ma chỉ giết người có trong danh sách. Phàm là những ai có tên trên đó đều là vong hồn dưới kiếm hắn. Một tháng trước, chưởng môn Thường Kiên của Đoan Lâm Học Phái chính là người đầu tiên trong danh sách bị Kiếm Ma giết chết. Ta đã phái người sang đó dò hỏi, Thường chưởng môn vừa bước vào thất diệp đỉnh phong đã bị Kiếm Ma đánh áp đảo…”
Toàn bộ phòng nghị sự lặng ngắt như tờ. Đám người đều đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đan Vân Tranh cũng ngẩng đầu, sắc mặt nặng nề.
Có người lên tiếng: “Vừa rồi ngươi bảo là danh sách đó chỉ bao gồm những người từng vây công Kim Đình Sơn?”
“Đúng vậy.”
Đám người khẽ thở phào một hơi. May quá, La Tông không có tham dự việc này.
“Đan trưởng lão.” Lộ Bình nhìn về phía Đan Vân Tranh.
Đan Vân Tranh là nhị trưởng lão La Tông, cũng là trưởng lão nữ duy nhất, là một tay cung tiễn thủ thiện xạ nhất La Tông.
Thần Đô đồn rằng, trong tam đại thần xạ thủ Thần Đô vốn có một chỗ dành cho Đan Vân Tranh. Nhưng khi đồ đệ nàng ta là Hoa Nguyệt Hành hoành không xuất thế kinh tài tuyệt diễm, vị trí đó liền dành cho Hoa Nguyệt Hành.
Về tu vi thì Hoa Nguyệt Hành không bằng Đan Vân Tranh, nhưng nàng có tiềm lực to lớn, tương lai chắc chắn sẽ vượt xa sư phụ.
Đám người đều nhìn về phía Đan Vân Tranh.
“Trên danh sách có tên của ngươi.”
“. . .”
Đan Vân Tranh tưởng như có người vừa lấy chuỳ sắt nện vào ngực mình.
Cho dù nàng ta cố hết sức trấn tĩnh, nhưng khi nghe thấy câu nói này, trong lồng ngực vẫn cảm thấy khó thở.
Biểu tình của những người khác rất đặc sắc. Ngoài mặt thì tràn đầy thông cảm nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy như trút được gánh nặng, lại có phần cười trên nỗi đau của người khác.
Trong phòng nghị sự yên lặng thật lâu, Đan Vân Tranh mới mở miệng hỏi: “Tông chủ có biết chuyện này không?”
“Còn chưa biết.”
“Vậy cứ coi như không biết.” Đan Vân Tranh nói.
“Hả?”
Lời này là có ý gì? Trên danh sách tử vong có tên ngươi mà ngươi lại muốn làm như không biết?
Lộ Bình chắp tay nói: “Đan trưởng lão, chuyện này chúng ta nhất định phải xử lý cẩn thận… Đợi đến lúc Kiếm Ma tìm đến đây thì đã quá muộn.”
“Đan trưởng lão, ta cảm thấy Lộ trưởng lão nói rất có lý. Chuyện này phải thận trọng xử lý mới được, không thể qua loa tuỳ tiện.” Tứ trưởng lão nói.
Đan Vân Tranh đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt đảo qua đám người. “Các ngươi sợ lắm sao?”
Đám người lộ ra nụ cười khinh thường. “La Tông sao phải e ngại một mình hắn?”
“Không nói tới việc có sợ hãi hay không, Đan trưởng lão, tiếp theo cô định làm như thế nào?”
Đám người lại lần nữa nhìn Đan Vân Tranh.
Đan Vân Tranh thản nhiên nói: “La Tông có thập đại thánh địa, toàn bộ trải rộng khắp ngọn La Phong, Tử Vân Phong và hai mươi toà núi khác. Mỗi toà thánh địa đều có hơn vạn đệ tử, có bình chướng và trận pháp thủ hộ, có các cường giả tinh thông trận pháp và đạo ấn.”
“Mà nơi này lại càng là đệ nhất thánh địa, trận pháp nơi đây đã truyền suốt mười đời chưởng môn, các vị trưởng lão lại càng là lực lượng trung kiên của La Tông… Các vị nên cùng ta đối kháng với Kiếm Ma! Tu hành giới lớn như vậy, ma đạo sao có thể thắng được chính đạo?”
Đám người trong phòng nghị sự đều trầm mặc.
“Đan trưởng lão nói có lý. Ma rốt cuộc vẫn là ma, không thể lấn át chính đạo được. Trận pháp La Tông tuy kém Thập Tuyệt Trận của Thần Đô nhưng không phải ai cũng có thể tuỳ tiện phá.”
Lúc này, một vị trưởng lão ngồi trong cùng chợt lên tiếng:
“Nếu Kiếm Ma vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài thì sao? Dù sao hắn cũng là ma đạo… Tục ngữ có câu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đại thủ toạ Kiếm đàn của Vân Tông là Kiếm thánh La Sĩ Tam cũng không phải là đối thủ của Kiếm Ma…”