Chương 394
Đan Vân Tranh lập tức xua tay nói:
“Thanh vũ khí này thật sự do tổ sư gia Vân Thiên La ban tặng cho ta. Các đệ tử La Tông đều có thể làm chứng, xin Các chủ minh xét!”
“Vân Thiên La sau khi thành lập Tam Tông đã lui về ở ẩn, không màng thế sự khiến Tam Tông dần phân liệt thành ba thế lực. Tại sao hắn lại chỉ ban thưởng cho một mình ngươi?” Ngữ khí Lục Châu rất nhẹ nhàng.
“Trong Tam Tông, ta là cung thủ thiện xạ nhất!” Đan Vân Tranh tự tin nói.
Hoa Vô Đạo lập tức chửi ầm lên: “Đánh rắm!” Tiếng rống của hắn lại hù doạ Đan Vân Tranh một trận.
Hoa Vô Đạo đi đến trước mặt Đan Vân Tranh, khinh thường nói:
“Xét về tiễn thuật, thiên phú của Hoa Nguyệt Hành không hề kém ngươi. Hơn nữa theo ta được biết, trên Lạc Nguyệt Cung có khắc danh tự của người thừa kế. Không cần đấu võ mồm làm gì, ngươi cứ lấy Lạc Nguyệt Cung ra đây xem thử, chẳng phải sẽ rõ ràng hay sao?”
“Ngươi ——”
Đan Vân Tranh trừng to mắt, nói không nên lời.
Đoan Mộc Sinh sờ lên thân Bá Vương Thương, thầm nói: “Thì ra còn có thể khắc tên mình lên… lát nữa ta cũng phải khắc vào mới được.”
Chu Kỷ Phong chắp tay giải thích:
“Tam tiên sinh có điều chưa biết, việc khắc danh tự sẽ làm tổn hại đến trận văn trên thân vũ khí. Long văn trên Bá Vương Thương hết sức dày đặc, một khi bị phá hỏng thì uy lực của nó sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Nếu ngài thật sự muốn khắc danh tự lên thì phải tránh ra những chỗ có long văn, đồng thời sử dụng chân hoả để luyện hoá. Sau khi khắc xong sẽ gần như không thể xoá đi được, trừ khi ngài chấp nhận mạo hiểm huỷ đi thanh vũ khí. Thế nên… ngay cả các đại tu hành giả cực kỳ cường đại cũng rất e ngại việc phải luyện hoá vũ khí cướp được từ tay người khác.”
“Nếu không thì sao vũ khí thiên giai lại quý giá đến như vậy chứ?” Phan Trọng cười nói.
Đoan Mộc Sinh gật đầu. “Thì ra là thế.”
Sau cuộc trò chuyện của bọn họ, đại điện lại lâm vào yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Đan Vân Tranh.
Đan Vân Tranh lòng nặng trĩu, theo bản năng lui ra sau một bước.
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương lên, hà hơi rồi dùng tay áo lau lau, miệng thì thầm: “Nói ra thì hơi ngại, Bá Vương Thương của ta từ khi sử dụng tới nay còn chưa đâm chết cường giả Nguyên Thần cảnh bao giờ.”
“. . .” Toàn thân Đan Vân Tranh run lên.
“Thật ngại quá Đan trưởng lão, ngươi cứ tiếp tục đi.” Đoan Mộc Sinh miệng thì nói mà tay vẫn không ngừng lau lau.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, Đan Vân Tranh rốt cuộc không chịu nổi nữa bèn quỳ phịch xuống:
“Xin Các chủ tha cho ta một lần… Ta đến Ma Thiên Các là để thỉnh tội! Chuyện của Lạc Nguyệt Cung ta nguyện ý nhận lỗi.”
Nàng ta vung tay lên, bốn tên thuộc hạ đi theo phía sau chuyển chiếc rương tới. Nắp rương mở ra, bên trong toàn bộ đều là vàng bạc châu báu.
Vân Thiên La tam tông quả nhiên là nhà giàu nứt đố đổ vách. Nhưng những vật này chỉ là đồ phàm tục, đối với Ma Thiên Các mà nói thì chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Hơn nữa… Ma Thiên Các mà còn thiếu tiền hay sao? Chỉ cần tuỳ tiện lấy ra một món đồ linh tinh trong Bắc Các hoặc Tây Các đem bán là đã giàu sụ rồi.
Lục Châu nhàn nhạt nhìn Đan Vân Tranh, chắp tay bước xuống bậc thềm.
“Nếu không nhờ có Hoa Nguyệt Hành, ngươi làm sao có cơ hội được đến đây thỉnh tội?”
“. . .”
“Bản toạ cho ngươi một cơ hội…”
Đan Vân Tranh nghe vậy lập tức mừng rỡ vô cùng, vội vàng nói: “Đa tạ Các chủ.”
“Giao Lạc Nguyệt Cung ra đây, bản toạ sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Đan Vân Tranh sửng sốt, nhất thời nói không nên lời.
“Ngươi không muốn?” Lục Châu quan sát Đan Vân Tranh, dường như có thể ra tay với nàng ta bất cứ lúc nào.
Loại áp chế tâm lý đến cực hạn này khiến Đan Vân Tranh vã mồ hôi, không còn lựa chọn nào khác đành nói: “Ta… ta giao…”
Đan Vân Tranh miễn cưỡng cho tay vào bên trong áo choàng, lấy ra một cây cung tinh xảo xinh đẹp vô cùng.
Thân cung màu đen nhánh, thon dài, thoạt nhìn thì trông giống với một cây cung cỡ nhỏ.
Mọi người dồn mắt vào ngắm nhìn, ngay cả Hoa Vô Đạo cũng phải tán thưởng. Không ngờ Lạc Nguyệt Cung trông xinh đẹp đáng yêu như vậy.
Nhưng nhỏ nhắn tinh xảo thế này liệu có bắn ra được mũi tên có uy lực lớn không? Mọi người đều cảm thấy hoài nghi.
Đan Vân Tranh cung kính nâng Lạc Nguyệt Cung bằng hai tay, dâng lên trước mặt Lục Châu.
Lục Châu vung tay, Lạc Nguyệt Cung bay vào tay hắn. Nhớ lại khi lần đầu nhìn thấy Bích Lạc Cung ở Vân Tước cửu trọng lâu hắn đã thấy nó khá nhỏ, mà Lạc Nguyệt Cung lại còn nhỏ nhắn hơn thế.
[Ting — thu hoạch được vũ khí thiên giai Lạc Nguyệt Cung, cần luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng.]
“Hoa Nguyệt Hành.” Lục Châu đọc lên cái tên được khắc trên thân cung.
Đan Vân Tranh cúi thấp đầu, không dám giảo biện nữa. Sự thật đã thắng mọi lời hùng biện. Nàng ta cảm thấy gương mặt mình đỏ bừng lên vì xấu hổ, nóng như thiêu như đốt.
Lục Châu hờ hững nói: “Bản toạ thu lại vũ khí của ngươi, ngươi có phục không?”
Đan Vân Tranh không còn lựa chọn nào khác, bây giờ tên nàng ta còn đang chễm chệ trên danh sách tử vong kia kìa. Đến mạng cũng không còn thì có vũ khí để làm gì?
“Phục…” Đan Vân Tranh nói.
“Tốt.”
Lục Châu nhìn thoáng qua Hoa Nguyệt Hành và Hoa Vô Đạo rồi nói: “Niệm tình ngươi là người thức thời, cũng từng là sư phụ của Hoa Nguyệt Hành, bản toạ sẽ không giết ngươi.”
Đan Vân Tranh thở phào một hơi. Nhưng vừa nghĩ tới Lạc Nguyệt Cung bị lấy đi, trong lòng nàng ta đầy buồn rầu hụt hẫng.
“Đa tạ Các chủ.”
Ngay khi Đan Vân Tranh cảm giác như mình được đại xá, chuẩn bị rời đi thì ——
Một nữ đệ tử từ bên ngoài bước vào đại điện, khom người bẩm báo: “Các chủ, toạ kỵ của La Tông mất khống chế.”
Đan Vân Tranh nhướng mày.
Phan Trọng cười ha hả nói: “Không ngờ La Tông lại có năng lực đến thế, có được cả toạ kỵ cơ!”
Ngaooooo ——
Tiếng rống kỳ quái truyền vào đại điện. Lục Châu cứ cảm thấy âm thanh này nghe rất quen nhưng trong một lúc lại không nhớ ra.
“Sư phụ, đồ nhi nguyện ý xử lý con toạ kỵ này. Kim Đình Sơn nào có phải là nơi để nó đến làm càn!” Đoan Mộc Sinh nâng thương nói.
Đan Vân Tranh vội lên tiếng:
“Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm… Con toạ kỵ này là do tam trưởng lão La Tông mượn tới, ta chỉ dùng để cưỡi đến đây, không hề thuần phục nó… Mong Các chủ khai ân, ta sẽ lập tức dẫn nó rời đi ngay!”
Ngaooooo ——
Lại một nữ đệ tử đi tới, lần này sắc mặt nàng hấp tấp, vội bẩm báo:
“Các chủ, không xong rồi, con toạ kỵ đó đang… phóng độc!”
“Phóng độc?”
“Chuyện này sao có thể…?” Đan Vân Tranh hoàn toàn ngây người.
Lục Châu khẽ quát một tiếng: “Nghiệt súc! Các ngươi theo bản toạ đi ra ngoài xem.”
Đan Vân Tranh lúc này rất muốn khóc. Lạc Nguyệt Cung phải giao lại để đền tội thì thôi đi, chẳng lẽ bây giờ đến toạ kỵ cũng phải để lại đây?
Toạ kỵ thật ra còn quý hơn cả vũ khí thiên giai. Thông thường sau khi toạ kỵ đã nhận chủ, những kẻ khác rất khó có thể thuần phục được nó… Thế nên gần như chẳng có ai đi ngấp nghé toạ kỵ của người khác.