Chương 393
Hai mắt nàng ta trợn to nhìn người thanh niên khôi ngô tay cầm Bá Vương Thương đầy bá khí, đầu thương có long văn toả ra cương khí vàng rực.
Thật mạnh!
Ma Thiên Các tuỳ tiện xuất ra một người đã mạnh mẽ đến vậy, Đan Vân Tranh sao có thể không sợ hãi.
“Lui ra.” Lục Châu cất tiếng.
Đoan Mộc Sinh xoay người lại, hành lễ với Lục Châu: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Đồ nhi?
Đan Vân Tranh cố dằn lại nỗi sợ hãi trong lòng.
La Tông không giống với Vân Tông và thập đại danh môn. La Tông và Thiên Tông như nhau, đều không có xích mích gì với Ma Thiên Các. Thật không ngờ vì một sai lầm lúc trước mà bây giờ nàng ta lại phải đối diện với cường địch bậc này…
Đan Vân Tranh nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là do nghiệt đồ ở sau lưng nói xấu mình?
Nhưng Đan Vân Tranh làm sao dám nói ra miệng, đành im lặng quay về đứng giữa đại điện.
Lục Châu chỉ tay về phía Hoa Nguyệt Hành, thản nhiên nói: “Hoa Nguyệt Hành là người Ma Thiên Các… Ngươi gọi một tiếng nghiệt đồ là đang bất kính với bản toạ.”
Trái tim Đan Vân Tranh thót lại.
Lục Châu tiếp tục nói: “Bản toạ vốn định để Hoa Nguyệt Hành vả miệng ngươi… nhưng dù sao ngươi cũng từng là sư phụ của nó, đồ đệ đánh sư phụ là làm trái đạo trời, bản toạ sẽ thay nó vả miệng ngươi.”
Bàn tay chậm rãi nâng lên, chưởng ấn cỡ nhỏ hệt như lúc nãy lại xuất hiện rồi bay về phía Đan Vân Tranh.
Chát! Tát mạnh vào mặt nàng ta.
Lần này Đan Vân Tranh không dám nổi giận nữa, chỉ biết trơ mặt ra ăn một cái tát này.
Chưởng ấn không nhẹ, chốc lát sau trên mặt Đan Vân Tranh đã xuất hiện dấu ấn hình năm ngón tay.
Thấy chưởng ấn này, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bội phục đến mức muốn rạp đầu xuống đất.
“Lực lượng trong chưởng ấn của Các chủ chẳng khác gì lực lượng của ta, nhưng ta đánh ra thì ai cũng ngăn lại được, còn Các chủ đánh ra chẳng một ai dám đỡ! Khoảng cách một trời một vực!”
“Loại như ngươi mà cũng xứng đem ra so sánh với Các chủ?”
“Ta sai, ta sai.”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đứng một bên, thích chí nhìn cảnh tượng này. Hai người khi ở tông môn cũ đều là kẻ bị vứt bỏ, thế nên mới tìm đến Ma Thiên Các.
Lúc mới gia nhập thì còn cố kỵ đủ điều, nay chỉ cảm thấy cực kỳ an tâm. Đan Vân Tranh nói năng lỗ mãng một câu đã bị tát sưng mặt, người của Ma Thiên Các sao có thể để cho nàng ta chà đạp?
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chợt nhớ tới Các chủ từng nói một câu —— nếu Các chủ nhân từ nương tay thì sao Ma Thiên Các được như ngày hôm nay?
Đan Vân Tranh không dám nổi giận, cũng không thể nổi giận. Ăn một cái tát xong, nàng ta trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Lục Châu phất tay áo ngồi xuống, nghiêng đầu nói: “Hoa Nguyệt Hành, ngươi có ý kiến gì không?”
Hoa Nguyệt Hành chỉ là một cô nương trẻ tuổi, nào đã thấy qua cảnh tượng này. Lúc còn nhỏ học nghệ với Đan Vân Tranh, cho đến bây giờ trong lòng nàng vẫn còn bóng ma tâm lý.
Nghe được câu hỏi của Lục Châu, toàn thân Hoa Nguyệt Hành run lên, vội vàng nói: “Không có ý kiến.”
“Không có?”
Lục Châu vuốt râu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi đã không có chủ ý gì thì bản toạ sẽ quyết định thay ngươi.”
“Xin Các chủ làm chủ!” Hoa Nguyệt Hành đương nhiên không có ý kiến gì.
Cả đại điện trở nên yên tĩnh. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đan Vân Tranh.
Lúc này nàng ta mới chắp tay, khom người nói: “Đan Vân Tranh tham kiến lão tiền bối.”
“Ngươi có biết tại sao ta bảo ngươi tới đây không?” Lục Châu nói.
Đan Vân Tranh nhìn thoáng qua Hoa Nguyệt Hành, nghĩ ngợi rồi đáp:
“Hoa Nguyệt Hành trước kia học nghệ ở chỗ ta, bái ta làm thầy, sau đó vì nhiều nguyên nhân nên ta trục xuất nó khỏi sư môn. Nếu nó có lòng oán hận, ta nguyện ý chịu tội với nó tại đây.”
“Ngươi có thế nào cũng là nhị trưởng lão La Tông, được người người kính ngưỡng… Với thiên phú của Hoa Nguyệt Hành, tại sao ngươi lại đuổi nó đi?” Lục Châu hỏi.
Người bình thường mà có đồ đệ thiên tài như vậy đều sẽ trân trọng bồi dưỡng, để sau này đồ đệ kế thừa y bát của mình, làm rạng danh môn phái.
Sắc mặt Đan Vân Tranh phức tạp, ấp a ấp úng đáp:
“Bây giờ nói tới chuyện đó cũng không có ý nghĩa gì. Ta nguyện ý nhận lỗi với nó… Ma Thiên Các muốn truy cứu trách nhiệm, ta cũng sẽ tiếp nhận vô điều kiện.”
Giác ngộ rất cao nha.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh trầm thấp:
“Đan Vân Tranh, ngươi đúng là làm mất hết thể diện của La Tông!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Vô Đạo đang âm trầm bước vào đại điện.
Ai cũng biết Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành rất thân thiết, cả hai đều mang họ Hoa, một người đến từ Vân Tông, một người xuất thân La Tông, suy cho cùng đều có chung một gốc rễ.
Chỉ là không biết quan hệ thật sự là gì.
Đan Vân Tranh thấy Hoa Vô Đạo hầm hầm bước vào, khẽ nhướng mày…
“Hoa Vô Đạo?”
“Ngươi cũng biết ta?”
“Trong khoảng thời gian ta bế quan có nghe người khác nói ngươi đã gia nhập Ma Thiên Các, ta còn không tin. Không ngờ ngươi thật sự đã đến đây rồi.” Đan Vân Tranh nói.
Hoa Vô Đạo chắp tay với Lục Châu rồi quay sang gằn giọng với Đan Vân Tranh:
“Ngươi trục xuất Hoa Nguyệt Hành ra khỏi La Tông chẳng qua chỉ vì muốn cướp đoạt Lạc Nguyệt Cung mà thôi!”
Lạc Nguyệt Cung?
Nghe tên thôi đã biết đây không phải là vũ khí tầm thường.
Lời chất vấn của Hoa Vô Đạo đã để lộ lý do vì sao Đan Vân Tranh trục xuất Hoa Nguyệt Hành.
“Hoa trưởng lão, Lạc Nguyệt Cung là do tổ sư gia Vân Thiên La ban tặng đích danh cho Đan Vân Tranh ta, sao ngươi lại bịa chuyện nói xấu ta như vậy?”
“Câm miệng!”
Hoa Vô Đạo quát to một tiếng khiến Đan Vân Tranh giật mình, không dám nói nữa. Lúc này nàng ta mới nhớ ra đây không phải là La Tông mà là địa bàn Ma Thiên Các.
“Tổ sư gia Vân Thiên La vốn định ban tặng cung này cho Hoa Nguyệt Hành, ngươi còn dám giảo biện?!”
Chuyện tới nước này cũng đã rõ ràng.
Đối với một tông môn thì tài nguyên tốt đương nhiên phải ban cho người mình. Hoa Nguyệt Hành một khi rời khỏi tông môn thì cho dù nàng là thiên tài tu hành bậc nào cũng không thể có được Lạc Nguyệt Cung nữa.
Lục Châu vuốt râu nhìn Hoa Nguyệt Hành. “Lời Hoa trưởng lão nói có phải là thật không?”
Hoa Nguyệt Hành khom người đáp: “Là thật.”
Sắc mặt Đan Vân Tranh trắng bệch, lui ra sau mấy bước.
Lục Châu nhìn sang Đan Vân Tranh, thản nhiên hỏi: “Lạc Nguyệt Cung phẩm giai là gì?”
Đan Vân Tranh lắc đầu không nói, nhưng Hoa Vô Đạo thì chẳng kiêng kỵ gì. “Trung phẩm thiên giai.”
Đám người xôn xao cả lên.
Quả nhiên là thiên giai, chẳng cần biết nó là hạ phẩm hay trung phẩm, chỉ cần là thiên giai đã khiến cho vô số người ao ước. Chẳng trách Đan Vân Tranh lại đuổi Hoa Nguyệt Hành đi để độc chiếm.
Chỉ một thanh vũ khí thiên giai thôi đã đủ lý do để nàng ta sinh ra ý đồ xấu, thậm chí còn có đủ động cơ để giết chết Hoa Nguyệt Hành!
Lục Châu vuốt râu, khẽ gật đầu. “Đan Vân Tranh, bản toạ luôn là người phân rõ phải trái, sẽ không tin vào lý lẽ của một bên. Đối với lời chất vấn của Hoa trưởng lão, ngươi có lời gì muốn nói không?”