Chương 40: Ai cho các ngươi lá gan
Tiểu Diên Nhi nhảy xuống khỏi Bạch Trạch, đến trước mặt Diệp Thiên Tâm.
Dựa vào cảm giác, nàng cảm thấy có hơi kỳ quái nên quan sát một chút rồi kinh ngạc nói: “Tu vi của ngươi đâu?”
“Bị phế rồi.” Diệp Thiên Tâm vô cùng thê thảm nói.
“A? Bị phế rồi mà còn có dũng khí hùng hổ với ta!”
“Tiểu sư muội, đây chính là kết cục của việc tôn sư trọng đạo đó. Nghe lời sư tỷ đi, nếu lão cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng đẩy các ngươi vào vực sâu. Hắn già rồi, còn có thể che chở cho các ngươi được bao lâu nữa?” Diệp Thiên Tâm không ngừng châm ngòi thổi gió.
“Lêu lêu lêu… ta không thèm tin ngươi đâu. Đồ phản bội, nên phế bỏ tu vi của ngươi, hừ!” Tiểu Diên Nhi làm mặt quỷ.
Diệp Thiên Tâm nhíu mày.
Thời gian chưa lâu mà tiểu sư muội đã trở nên nghe lời lão già như vậy?
Nàng ăn phải mê dược gì?
“Tiểu sư muội, muội nhìn bộ dạng bây giờ của lão đi, có khác gì với một lão đầu bình thường đâu. Muội tin ta, thử đánh hắn một chưởng đi.” Diệp Thiên Tâm tuy đã mất đi tu vi nhưng vẫn cảm giác được trạng thái hiện tại của Lục Châu hoàn toàn khác biệt với lúc nãy. Nói cách khác, có lẽ là một loại bí dược nào đó nàng không biết tới đã mất đi hiệu lực.
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, tức giận hầm hừ: “Phi phi phi… Đồ phản bội!”
Nàng sao dám ra tay với sư phụ, cho dù chỉ là luận bàn cũng không dám.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời, thời gian đã đến.
“Sư phụ, con đã dùng Bạch Trạch đưa phụ thân về Từ phủ. Chúng ta đi thôi.” Tiểu Diên Nhi cười tủm tỉm nói.
Như vậy cũng tốt.
Mang thêm một người vẫn luôn cảm thấy vướng víu.
Nhưng điều khiến Lục Châu cảm thấy vui mừng chính là Tiểu Diên Nhi từ bỏ cơ hội được đoàn tụ cùng cha mẹ, nguyện ý chạy về chi viện cùng hắn, nàng xem như là đứa có lương tâm nhất trong số chín tên đồ đệ rồi.
Lục Châu xem nhẹ Diệp Thiên Tâm, phất tay nói: “Về thôi.”
Bạch Trạch kêu to một tiếng.
Khí thế của toạ kỵ cấp truyền thuyết như là vương giả trong rừng rậm, tất cả các loài muông thú đều phải phủ phục nhường đường.
Bạch Trạch giẫm bốn vó… cõng Lục Châu trên lưng.
Diệp Thiên Tâm lúc này mới phát hiện, toạ kỵ này… là toạ kỵ cấp truyền thuyết?
Từ khi nào mà toạ kỵ của lão đổi thành Bạch Trạch rồi?
Nàng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng.
Tiểu Diên Nhi đã chộp lấy nàng nhảy lên lưng Bạch Trạch. Bạch Trạch nhẹ nhàng đạp một cái, toàn thân bay lên không trung.
Tại Kim Đình Sơn.
Bình chướng vẫn chưa được chữa trị xong, tu hành giả vẫn có thể tự do ra vào.
Trong lương đình giữa sườn núi và dưới chân núi, trên các bậc thang lên Ma Thiên Các, lúc này đã đầy ắp tu hành giả.
“Nơi này không có!”
“Phía Đông cũng không có phát hiện!”
“Phía Tây không có!”
“Thật là kỳ quái, ma đầu Kim Đình Sơn đều trốn đi đâu rồi?”
“Tiếp tục tìm đi. Trưởng lão đã nói nhất định phải tìm được Cơ Thiên Đạo và Minh Thế Nhân!”
Trong rừng núi và cả trên không đều có tu hành giả cầm bội kiếm trong tay lục tung cả Kim Đình Sơn. Trừ người của Chính Nhất Đạo, còn có không ít tu hành giả Thiên Kiếm Môn tham dự hiệp trợ.
Khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn.
Trong Ma Thiên Các.
Trưởng lão Phương Tẫn Sơn của Chính Nhất Đạo đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ toạ, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Đoan Mộc Sinh đang bị xiềng xích trói chặt.
Có ba tên tu hành giả Thần Đình cảnh đang nhìn chằm chằm trông chừng Đoan Mộc Sinh.
Đây chính là tam đệ tử dưới trướng lão ma đầu Kim Đình Sơn mà người người sợ hãi. Nếu không phải vì hắn đã bị thương từ trước thì e là rất khó có thể bắt được hắn.
“Đoan Mộc Sinh, chỉ cần ngươi nói ra chỗ ở hiện tại của lão ma đầu, ta sẽ tha chết cho ngươi.” Phương Tẫn Sơn trầm giọng nói.
Đoan Mộc Sinh khinh thường nói:
“Phương Tẫn Sơn, uổng cho các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, vậy mà lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để ra tay. Nếu có gan thì thả ta ra, ngươi và ta cùng nhau đại chiến ba trăm hiệp.”
Phương Tẫn Sơn hừ lạnh nói: “Đã bị thương còn có dũng khí nói năng ngông cuồng… Ngươi tưởng là ngươi có tư cách? Đừng nói là ngươi, ngay cả lão ma đầu bây giờ không phải cũng trốn chui trốn nhủi như chuột đó sao?”
Đoan Mộc Sinh cười ha hả một tiếng, đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn nói: “Cho dù là ca ca Phương Đầu Đà của ngươi, khi nhìn thấy ta cũng phải kính sợ ba phần…”
Ầm!
Đoan Mộc Sinh nâng hai tay lên, dùng xiềng xích kháng cự một kích này.
Khí huyết quay cuồng, đau đớn khó nhịn.
Nhìn bộ dạng chật vật của Đoan Mộc Sinh, Phương Tẫn Sơn cười nói: “Ngươi là cái thá gì! Đồ chó nhà có tang! Mau nói ra nơi lão ma đầu và Minh Thế Nhân ẩn nấp… nếu không, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!”
Keng!
Tu hành giả đứng bên cạnh rút ra đại đao.
Đoan Mộc Sinh bây giờ đang có thương tích trong người, lại bị trói chặt không thể động đậy.
Nhưng điểm ngạo khí đã ăn sâu vào cốt tuỷ hắn, sao có khả năng bị vết thương da thịt khuất phục.
Đoan Mộc Sinh cười rộ lên: “Ngươi động thủ thử xem…”
“Cuồng vọng!” Phương Tẫn Sơn bóp nát ghế, vừa định động thủ thì thuộc hạ bên cạnh đã chắp tay nói: “Trưởng lão, không thể.”
“Ma đầu này không thể giết được!”
“Mục tiêu của chúng ta là Ma Thiên Các và lão ma đầu. Môn chủ nói muốn bắt sống bọn họ.”
“Phương trưởng lão xin hãy nghĩ lại! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!”
Phương Tẫn Sơn đúng là muốn nhân cơ hội này để giết Đoan Mộc Sinh báo thù cho ca ca hắn.
Phương Tẫn Sơn trừng mắt vung tay nói: “Để ta xem ngươi đắc ý được bao lâu. Môn chủ không cho ta giết ngươi, vậy được… Chắc là ngươi chưa từng nếm qua mùi vị bị cầm tù trong Cửu U, cảm giác muốn chết không được muốn sống cũng không xong nhỉ?”
Vù.
Bên ngoài Ma Thiên Các, một tu hành giả ngự kiếm bay tới.
“Chu trưởng lão!”
Các tu hành giả đứng bên trong đều ôm quyền chào hỏi.
Phương Tẫn Sơn chỉ liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng hỏi: “Chu Kỷ Phong, ngươi trở về rất đúng lúc. Có tra ra được chỗ ẩn nấp của Minh Thế Nhân chưa?”
Chu Kỷ Phong khom người nói:
“Nhị trưởng lão, ta đã lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm trên toàn bộ Kim Đình Sơn nhưng không hề có bất kỳ phát hiện nào.”
“Không có phát hiện nào? Cả ngươi và ta đều đã tận mắt nhìn thấy Minh Thế Nhân bị thương nặng. Ta không tin hắn có thương tích trong người còn có thể trốn đi xa được! Cho dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra hắn!”
“Ta cũng hy vọng nhanh chóng tìm được bọn hắn.”
“Suýt nữa đã quên, lão ma đầu này đã giết Môn chủ Lạc Trường Phong của Thiên Kiếm Môn, người đó là ân sư của ngươi.”
Chu Kỷ Phong ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu. “Có nhị trưởng lão ở đây, bọn hắn có chắp cánh cũng khó thoát.”
Phương Tẫn Sơn vỗ vỗ bả vai Chu Kỷ Phong, nói: “Tuy ngươi đến từ Thiên Kiếm Môn nhưng lại rất biết nghe lời, ngươi hiểu chuyện hơn những kẻ kia nhiều.”
“Nhị trưởng lão quá khen.”
“Rất tốt. Hiện tại ta ra lệnh cho ngươi… Tự mình dùng nghiêm hình tra khảo Đoan Mộc Sinh!” Phương Tẫn Sơn chỉ vào Đoan Mộc Sinh nói.
“Chuyện này…”
Thấy hắn do dự, Phương Tẫn Sơn ha hả nở nụ cười. “Khó trách Thiên Kiếm Môn không thèm chứa chấp cái tên chó nhà có tang như ngươi. Thật không biết Môn chủ coi trọng ngươi ở điểm nào mà lại hứa hẹn vị trí trưởng lão cho ngươi. Cút đi!”
Hắn đẩy Chu Kỷ Phong ra, nhấc chân đá Đoan Mộc Sinh một kích.
Đoan Mộc Sinh dùng hai tay đón đỡ. Ầm… hắn lại lần nữa lui về sau mấy bước.
“Vẫn còn có thể phản kháng?” Phương Tẫn Sơn nghi hoặc không hiểu.
Hắn từ từ giơ tay lên.
Lần này hắn đã điều động nguyên khí.
Với tư cách là cường giả Thần Đình cảnh đỉnh phong, hắn và ca ca Phương Đầu Đà đều nắm giữ thực lực rất mạnh mẽ.
Ngay đúng lúc này…
Phía Bắc Kim Đình Sơn đột nhiên xuất hiện một đoàn ánh sáng mang theo điềm lành, đạp mây mà tới.
Các tu hành giả đang lục soát bên ngoài và những tu hành giả đang ngự không phi hành đều ngẩng đầu nhìn lên.
“Đó là cái gì?”
“Toạ kỵ cấp truyền thuyết, là cao thủ tới!”
“Mau đi thông tri trưởng lão, hẳn là cao thủ tu hành giả phe chính đạo đến chi viện chúng ta!”
Các trưởng lão của Chính Nhất Đạo đều ngừng lục soát, nhìn lên bầu trời.
Trên toạ kỵ Bạch Trạch phát ra một tiếng nói trầm thấp, vang vọng khắp cả Kim Đình Sơn.
“Ai cho các ngươi lá gan xông vào Kim Đình Sơn của ta?”