Chương 408
Lục Châu vốn chỉ nhìn vào trận văn. Không phải bản toạ không bị ảnh hưởng, mà là bản toạ vốn không biết chơi cờ nha!
Vân Thiên La mỉm cười kẹp một quân cờ rồi đặt xuống.
Cạch!
Âm thanh hạ cờ rất thanh thuý, lần này hắn đặt quân cờ vào vị trí chính giữa bàn cờ.
Các đường vân trên trận văn đột nhiên nhập vào những đường ngang dọc trên bàn cờ, toát ra quang mang đại thịnh!
Cảnh vật chung quanh đều bị quang mang mạnh mẽ này che khuất.
Lục Châu ngẩng đầu lên, ngay sau đó chân mày hắn nhíu chặt.
Trước mắt hắn lúc này không còn là Vân Thiên La râu tóc bạc phơ nữa, thay vào đó là một hình ảnh hoàn toàn khác biệt ——
Đó là cảnh tượng một thiếu niên đang nhanh chóng trưởng thành, trải qua đủ loại cung bậc cảm xúc sướng vui hờn giận, ngọt bùi cay đắng, hắn khắc khổ tu hành.
Đây là…
Ý thức của Vân Thiên La!
Lục Châu nghĩ bộ phận ký ức bị thiếu kia của mình hẳn cũng đã dùng loại thủ đoạn này để phong ấn vào trong quả cầu thuỷ tinh. Điểm này đã được Ngu Thượng Nhung xác nhận.
Vân Thiên La đã phong ấn ký ức khi hắn xung kích cửu diệp vào trong bàn cờ này?
Hình ảnh biến động, nhật nguyệt đổi dời, ngày đêm luân chuyển.
Vân Thiên La ngồi ngay ngắn trong thế giới đầy cương khí.
Lục Châu nhìn thấy trong đan điền khí hải Vân Thiên La có nguồn năng lượng cực lớn đang hội tụ.
“Năng lượng của bát diệp đỉnh phong.” Lục Châu cảm giác được trình độ dày đặc của nó.
Năng lượng đang sinh trưởng bằng tốc độ cực kỳ nhanh. Đây chính là quá trình xung kích cửu diệp?
“Hả?” Lục Châu bỗng nhìn thấy kim liên dưới người Vân Thiên La xoay tròn như vòng xoáy, nó không ngừng lén lút hấp thu năng lượng.
Có pháp thân Bách Kiếp Động Minh mới sinh ra kim liên. Kim liên tựa như rễ cây, cung cấp năng lượng cho đám liên diệp.
Thế nhưng bây giờ… kim liên lại hấp thu năng lượng. Mà Vân Thiên La thì không hề nhận ra điều đó.
“Đây chính là nguyên nhân tu vi bị hạ xuống?” Lục Châu nhìn cảnh tượng này với vẻ không thể tin nổi.
Ông —— ——
Năng lượng tiêu tán, kim liên biến mất.
Trong khoảnh khắc, quang cảnh chung quanh lại khôi phục trở về như lúc trước.
Vân Thiên La đang kẹp một viên cờ đen, cánh tay dừng giữa không trung, mà Lục Châu cũng thế. Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Quân cờ trong tay Lục Châu không hạ xuống. Lục Châu lẳng lặng nhìn Vân Thiên La ngồi đối diện, lúc này hai mắt hắn vô thần, trông vô cùng suy yếu.
Thật yên tĩnh. Cũng thật vắng lặng.
Các đệ tử Tam tông bốn phía chỉ thấy hai vị tổ sư gia đang đánh cờ, sau đó kiếm cương đầy trời hiện ra rồi biến mất, hai người vẫn duy trì tư thế kỳ quái như vậy từ nãy đến giờ.
Rất lâu sau.
Bọn hắn nhìn thấy ngón trỏ và ngón giữa của Vân Thiên La run rẩy không ngừng. Quân cờ đen kẹp giữa hai ngón tay không còn khống chế được, rơi xuống bàn cờ.
Lạch cạch ——
Đường vân trên bàn cờ đã không còn ánh sáng, các quân cờ trở nên cũ kỹ như đã trải qua năm tháng gió sương, những đường ngang dọc trên bàn cờ vẫn cnò nhưng toàn bộ trận văn đã bị huỷ.
“Tổ sư gia!”
Cách đó không xa, chưởng môn La Tông Phong Nhất Chỉ thấy cảnh này lập tức hoảng hốt đến mức muốn nhảy lên.
Vân Thiên La thản nhiên nói: “Nam Cung Vệ.”
“Có đệ tử.”
“Kẻ nào dám bước tới đây, lập tức xử trí theo hình phạt nặng nhất của Tam tông.”
Nam Cung Vệ khẽ giật mình, trong lòng không thể hiểu được nhưng chỉ đành khom người đáp: “Đệ tử tuân mệnh.”
Nam Cung Vệ bước lên chắn đường, các đệ tử và trưởng lão Tam tông đành phải dừng bước, chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Vân Thiên La nhìn Lục Châu. “Ta thua.”
Hắn khẽ lắc đầu, tinh thần và cơ thể trông uể oải hơn lúc nào hết.
“Lão phu lấy cớ đánh cờ là để làm hai việc…”
“Một là, luận bàn với Cơ huynh. Nhưng Cơ huynh hoàn toàn không bị thế cờ ảnh hưởng.”
“Hai là, lão phu hy vọng Cơ huynh có thể xem được thứ được phong ấn bên trong bàn cờ…”
Vân Thiên La dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Có rất nhiều chuyện lão phu không còn nhớ rõ nữa… Không biết Cơ huynh đã nhìn thấy chưa…”
Nói xong, hắn lại thản nhiên cười.
“Hạ cờ đi.”
Lục Châu bình tĩnh nhìn Vân Thiên La. “Bản toạ đã thấy được rồi, quân cờ này cần gì phải hạ nữa?”
“Bàn cờ thiên địa, thua bao nhiêu chính là mất bấy nhiêu… ba mươi năm thời gian đều nằm trong một nước cờ.” Vân Thiên La nói.
Vân Thiên La phong ấn ký ức liên quan đến việc xung kích cửu diệp, lấy việc đánh cờ làm phương thức giải khai phong ấn, mà đại giới phải trả chính là… thọ mệnh.
Khi Lục Châu nhìn thấy thần sắc suy yếu của Vân Thiên La đã đoán ra được điểm này.
“Cho dù bản toạ hạ cờ ở đâu thì ngươi cũng phải trả giá đắt. Ngươi chắc chắn muốn bản toạ hạ cờ?” Lục Châu hỏi Vân Thiên La.
“Bại cục đã định, nếu không hạ cờ thì bại còn thảm hại hơn.”
Vân Thiên La lộ ra vẻ mặt khẩn cầu nhìn Lục Châu. “Hạ cờ thì còn có một chút hy vọng sống.”
Lục Châu khẽ lắc đầu.
Ngu xuấn chẳng khác gì Cung Nguyên Đô.
Chỉ là, Cung Nguyên Đô một lòng muốn chết, mà Vân Thiên La thì muốn sống sót.
Phải trả giá ba mươi năm thọ mệnh mới có tư cách giải khai phong ấn… đúng là một thiết kế ngu ngốc vô cùng.
Lục Châu nhìn xuống bàn cờ đã trở nên cũ kỹ, bàn tay từ từ hạ xuống.
Ngay khi Vân Thiên La cho rằng Lục Châu sẽ đặt quân cờ vào vị trí thích hợp thì ——
Lục Châu đột nhiên dời nó sang trái, đặt quân cờ trắng vào giữa bốn quân cờ đen.
Cạch!
Vân Thiên La khẽ sửng sốt.
Cương phong đánh tới, bàn cờ rất nhanh đã tiêu tán trong thiên địa.
Những trận văn trong thánh địa sáng lên rực rỡ rồi dần dần ổn định lại.
Vân Thiên La tựa người ra sau.
Nam Cung Vệ không thể lý giải nổi, hoảng hốt nói: “Tổ sư gia… vì cái gì?”
Vân Thiên La không trả lời hắn mà nhìn sang Lục Châu. “Đa tạ Cơ huynh đã thủ hạ lưu tình.”
“Ta đi nước này ngươi sẽ trả giá ít hơn… Ba mươi năm, ngươi còn có mười năm để sống.” Lục Châu nói.
Lục Châu có thể cảm giác được sinh mệnh của Vân Thiên La đã bị đường vân trên bàn cờ hấp thu không ít.
Đối với đám đệ tử Tam tông mà nói, chỉ mới có nửa ngày trôi qua. Nhưng đối với Vân Thiên La thì trong nháy mắt đã trôi qua hai mươi năm.
“Không ngờ Cơ huynh lại chọn hạ cờ như vậy…” Vân Thiên La có hơi kích động.
Hắn không thể nào hiểu được, đại nạn của Cơ Thiên Đạo càng gần hơn hắn vậy mà lại lựa chọn phương thức vứt bỏ thọ mệnh.
Trầm mặc một lát, Vân Thiên La mở miệng hỏi: “Có thể nói cho ta biết Cơ huynh đã nhìn thấy gì không?”
Lục Châu thở dài. “Chưa dám xác định.”
Vân Thiên La gật đầu. “Người có thể bước vào bát diệp đỉnh phong không nhiều, chỉ dựa vào một mình kinh nghiệm của lão phu đúng là chưa thể xác định được.”
Vân Thiên La lại hỏi: “Cơ huynh cũng đã từng thử qua, chẳng lẽ không có ấn tượng gì?”
“Lúc đó không thấy rõ.” Lục Châu đáp mơ hồ.
Hình ảnh vừa rồi hắn nhìn thấy hẳn là mỗi tu hành giả đều sẽ gặp phải. Khi năng lượng đạt tới cực hạn, chẳng ai có thể chú ý thấy kim liên của mình phát sinh ra sự tình gì.
Vừa rồi Lục Châu đóng vai người quan sát nên mới miễn cưỡng thấy được.
Ai mà ngờ bí mật của cửu diệp lại là thế này?