Chương 409
Lục Châu không định kể lại sự tình mình nhìn thấy cho người khác biết.
Vân Thiên La gật đầu, sắc mặt càng có vẻ tái nhợt. Mất đi hai mươi năm thọ mệnh khiến tình trạng của hắn ngày càng đồi phế.
“Tổ sư gia!”
Lần này ngay cả Tông chủ Nam Cung Vệ cũng không nhịn được nữa, hắn là người đầu tiên chạy vào đỡ lấy Vân Thiên La.
Vân Thiên La nhướng mày quát: “Ai cho ngươi vào?”
Lục Châu đưa tay lên nói: “Không sao.” Ít nhất đám người này vẫn còn có chút lương tâm.
Khi Nam Cung Vệ đỡ lấy Vân Thiên La, sắc mặt hắn cả kinh nói: “Tổ sư gia… thọ mệnh của người?!”
Cảm nhận được thọ mệnh của Vân Thiên La hao hụt đi không ít, trong lòng hắn kinh hãi không thôi. Hắn nhìn về phía chiếc bàn đá nay đã không còn bàn cờ.
“Cơ tiền bối, cần gì phải làm thế?”
Nam Cung Vệ không thể nào hiểu được tại sao hai người bọn họ lại phải giải khai bàn cờ này.
Hai mươi năm đại giới đối với các tu hành giả khác có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng đối với Vân Thiên La thì nó vô cùng quan trọng và quý giá!
Lục Châu chậm rãi đứng lên, một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu, không đáp lời Nam Cung Vệ.
Tình trạng của Vân Thiên La ngày càng kém, hắn chậm rãi bắt lấy cánh tay Nam Cung Vệ, khẽ nói: “Không được vô lễ.”
“Tổ sư gia, đến lúc nào rồi mà người còn…”
Đột nhiên ——
Trên không trung ngoài thánh địa xuất hiện một đạo kiếm quang phá không đánh tới, kiếm cương lít nhít đầy trời.
Trong màn kiếm cương có một bóng người như ẩn như hiện.
“Trả mạng cho sư đệ ta!”
Đệ tử Tam tông trợn mắt há mồm nhìn cao thủ kiếm đạo thi triển đại thần thông.
“Kiếm thánh La Sĩ Tam, đại thủ toạ Kiếm đàn của Vân Tông!” Có người cất tiếng kinh hô.
Kiếm thánh La Sĩ Tam mang theo ngàn vạn kiếm cương lao xuống thánh địa. Cả người hắn song song với mặt đất, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào mặt Lục Châu.
Hắn muốn ra tay với Các chủ Ma Thiên Các trong thánh địa?
Một kiếm phá không, vừa ra tay đã là toàn lực!
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân kinh hô. Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng nhướng mày.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là… Lục Châu vẫn đứng yên bất động, tay chắp sau lưng.
Vù!
Ngàn vạn kiếm cương trong tay La Sĩ Tam hợp nhất, đâm thẳng vào mi tâm của Lục Châu.
Lục Châu nâng tay phải lên, năng lượng màu xanh lam quanh quẩn giữa các ngón tay.
Đây chính là thần thông Thiên thư Pháp Diệt Tẫn Trí.
Soạt!
Vẻ mặt Lục Châu đạm mạc, chẳng biết từ lúc nào, ngón trỏ và ngón giữa tay phải đã kẹp chặt lấy mũi kiếm của La Sĩ Tam!
Ngàn vạn kiếm cương lập tức tiêu tán.
Đám người kinh hô! Làm sao có thể?
Bàn tay Lục Châu khẽ xoay nhẹ.
Bang!
Kiếm gãy ra làm đôi!
Lục Châu thuận thế vỗ một chưởng vào ngực La Sĩ Tam.
Chân Lục Châu đạp đất, năng lượng lam liên xuất hiện, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy lam liên khai diệp.
La Sĩ Tam ngây ngẩn cả người, quên cả công kích.
Chưởng ấn đánh vào ngực hắn “phanh” một tiếng, La Sĩ Tam bay ngược ra sau.
Phịch!
Mặt hắn đập xuống đất, toàn thân xụi lơ… Đoạn kiếm gãy rơi từ trên không xuống, đáp ngay trước mặt La Sĩ Tam.
Mười đại thánh địa của La Tông cao vút trong mây, thường có gió lớn gào thét khiến các tu hành giả đả toạ nhập định bị xao nhãng. Chính vì thế bình chướng còn có tác dụng ngăn cách âm thanh.
Lúc này tại đệ nhất thánh địa, bầu không khí cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh tới mức đáng sợ.
Toàn bộ đệ tử Tam tông như ngừng thở, trừng mắt khó tin nhìn Các chủ Ma Thiên Các chỉ đơn giản chưởng ra một chưởng đã đánh gục Kiếm thánh La Sĩ Tam, cao thủ đệ nhất Kiếm đàn của Vân Tông.
La Sĩ Tam không chết, nhưng ngực hắn truyền lại cảm giác đau đớn như vừa bị trọng chuỳ đập mạnh vào, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, khó chịu cực kỳ.
Hắn kiệt lực khắc chế luồng khí huyết lăn lộn trong lồng ngực.
Đường đường là cao thủ Nguyên Thần cảnh lại nằm ập mặt xuống đất, muốn tìm một điểm tựa để đứng lên lại cực kỳ khó khăn.
Chẳng ai đến đỡ hắn.
Dường như tất cả mọi người đều bị một chưởng gọn gàng nhẹ nhàng của Lục Châu hù doạ.
Trưởng lão cũng vậy mà Tông chủ cũng thế, có lẽ ngay cả Vân Thiên La cũng không khác gì.
Kể cả Lãnh La và Phan Ly Thiên đứng cách Lục Châu không xa cũng vậy… Bọn họ không cách nào hiểu được một chưởng này sao có thể mạnh như vậy.
Yên lặng một lát, cuối cùng La Sĩ Tam không thể áp chế khí huyết lăn lộn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi phun ra tiên huyết.
“La tiền bối!”
“La trưởng lão!”
Các đệ tử Vân Tông lo lắng hô to.
Những trưởng lão còn lại của Vân Tông đang kinh hãi nhìn Các chủ Ma Thiên Các.
Một chưởng…
Chỉ cần một chưởng đã có thể đánh bại đại thủ toạ Kiếm đàn.
Đây là thực lực và tu vi cao đến bậc nào? Thanh kiếm địa giai kia trong mắt Các chủ Ma Thiên Các chỉ mỏng giòn như giấy.
Vân Thiên La đẩy Phong Nhất Chỉ đang đỡ mình ra, chỉ tay vào mặt La Sĩ Tam nói: “Ngươi muốn tạo phản?”
La Sĩ Tam tựa như người vừa bị dội một chậu nước lạnh, toàn bộ cừu hận trong lòng đều dập tắt.
“Tổ sư gia…”
“Ai cho ngươi lá gan ám sát khách quý của lão phu?” Vân Thiên La chất vấn.
Lục Châu vuốt râu, hờ hững nói:
“Ngươi muốn báo thù cho Kiếm si La Trường Khanh?”
“Đúng vậy.” La Sĩ Tam quả quyết đáp.
“Nếu không vì nể mặt Vân Thiên La, một chưởng vừa rồi của bản toạ đã lấy mạng ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Kẹp lấy mũi kiếm rồi đánh ra một chưởng đã tiêu hao gần một phần ba lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Đương nhiên Lục Châu có thể dùng một nửa lực lượng phi phàm để giết chết La Sĩ Tam, nhưng hắn không làm vậy.
Vân Thiên La đánh đổi hai mươi năm thọ mệnh để tái hiện lại cảnh tượng năm đó hắn xung kích cửu diệp cho Lục Châu xem.
Lục Châu không thể không nể mặt Vân Thiên La.
“Chẳng lẽ sư đệ ta phải chết vô ích?” La Sĩ Tam nói.
Trên Xuyên Vân phi liễn chợt truyền đến tiếng cười khinh thường.
“Thật là buồn cười… La Trường Khanh lợi dụng lúc nhị sư huynh của ta gặp khó khăn để ám sát huynh ấy, chẳng lẽ bảo chúng ta phải ngồi yên chờ chết?”
Ám sát?
La Sĩ Tam ngẩng đầu nhìn về phía phi liễn.
Người vừa nói chuyện chính là tứ đệ tử Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các. Lần đó sau khi nghe Đoạn Hành khoác lác về cuộc chiến giữa đại sư huynh và nhị sư huynh, Minh Thế Nhân mới biết được chuyện La Trường Khanh ám sát Ngu Thượng Nhung.
Minh Thế Nhân gằn từng chữ:
“Vân Tông phái hơn mười tên tu hành giả Thần Đình cảnh tham dự vào cuộc vây công gia sư tại Thanh Dương Sơn, việc này ngươi tính thế nào?”
“Ngoài ra, lục trưởng lão Đinh Phồn Thu của Vân Tông các ngươi đã giả mạo gia sư làm xằng làm bậy ở Độ Thiên Giang, việc này ngươi tính thế nào?”
“Uổng cho ngươi mang tiếng Kiếm thánh, là danh môn chính đạo vậy mà một chút lễ nghĩa liêm sỉ cũng không hiểu được?”
“Nếu ta là ngươi, trước tiên ta sẽ đại nghĩa diệt thân mà giết La Trường Khanh. Như thế thì ta còn kính ngươi ba phần! Còn bây giờ thì… ta khinh!”
Minh Thế Nhân nói đúng với suy nghĩ trong lòng Lục Châu. Mang đồ nhi này theo quả nhiên là quyết định đúng đắn.
La Sĩ Tam mặt đỏ tới mang tai, không biết là vì tức giận hay vì một chưởng vừa rồi gây nên.