Chương 415
Lục Châu chậm rãi nói:
“Khi bát diệp xung kích lên cửu diệp, kim liên sẽ hấp thu năng lượng và thọ mệnh của tu hành giả, đây chính là chân lý thật sự của đại nạn thọ mệnh.”
“ . . .”
Trải qua bao tháng năm dài đằng đẵng, vô số tu hành giả đã từng có ý đồ xung kích lên cửu diệp.
Sau rất nhiều thất bại, bọn họ đã suy ra chân lý của đại nạn khiến cho những kẻ đi sau đều không dám xung kích cửu diệp nữa… dần dà, mọi người đã có chung nhận thức.
“Kim liên hấp thu thọ mệnh… Lúc trước khi lão hủ nhìn thấy Cung Nguyên Đô, lão hủ từng có suy nghĩ này. Nhưng lão hủ vẫn không thể tin được. Nếu thật sự là như thế thì kim liên sẽ hấp thu bao nhiêu năm thọ mệnh?”
Phan Ly Thiên vừa nói vừa nhìn ra ngoài đại điện.
“Nếu là thiên tài tu hành, từ thời tuổi trẻ đã bước vào bát diệp thì liệu có thể đánh đổi đại lượng thọ mệnh để lên được cửu diệp hay không? Lấy ví dụ như Tiểu Diên Nhi chẳng hạn.”
Loại vấn đề này Giang Ái Kiếm và Minh Thế Nhân đều chỉ biết lắng nghe trong im lặng, không dám chen vào nửa câu.
Lãnh La lắc đầu. “Không có khả năng. Tu hành giới đã trải qua biết bao năm tháng, nhiều năm như vậy không hề thiếu thiên tài hoành không xuất thế, nhưng bọn họ cũng chẳng thể tấn thăng lên cửu diệp.”
Lục Châu đáp:
“Thế nên, kim liên hấp thu thọ mệnh… không dưới ngàn năm.”
“. . .”
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Ngàn năm?
Đây là thọ mệnh của tu hành giả bát diệp đỉnh phong. Đại đa số tu hành giả đều không vào nổi bát diệp, càng miễn bàn đến việc có được ngàn năm thọ mệnh.
Vậy làm sao mà bước vào cửu diệp cho được?
Lãnh La và Phan Ly Thiên đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này Giang Ái Kiếm đã không nhịn được nữa, bèn khom người nói: “Có thể cho vãn bối nói hai câu không?”
“Nói đi.”
“Khi còn ở trong cung, ta từng đọc không ít điển tịch trong nội khố. Một số điển tịch có ghi chép lại các tin tức liên quan đến bát diệp. Lúc trước ta vốn không để ý, bây giờ ngẫm lại đúng là có một số tin tức tương tự với điều lão tiền bối vừa nói…”
Giang Ái Kiếm sờ cằm, tiếp tục nhớ lại:
“Trong điển tịch có đề cập đến một tin tức mấu chốt, nguyên văn thì ta không nhớ rõ, nhưng ý đại thể là, muốn vào cửu diệp thì chỉ có một cách, đó là tiến vào cảnh giới bát diệp khi còn trong bụng mẹ.”
Lãnh La, Phan Ly Thiên, Minh Thế Nhân: “. . .”
Lời này tuy có hơi thô tục nhưng cũng không khác mấy so với suy đoán của Lục Châu.
Nếu trong bụng mẹ là bát diệp thì sẽ có được ngàn năm thọ mệnh… như vậy sẽ có cơ hội tiến vào cửu diệp.
Nhưng mà ——
Nào có ai là bát diệp từ trong bụng mẹ?
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái. “Cho dù đạt cảnh giới bát diệp từ trong bụng mẹ thì làm sao ngươi có thể chắc chắn kim liên chỉ hấp thu một ngàn năm thọ mệnh? Nếu là một ngàn năm trăm năm hoặc hai ngàn năm thì sao?”
Câu hỏi này của Minh Thế Nhân đúng là đã làm khó mọi người.
Lục Châu cũng liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân. Lãnh La và Phan Ly Thiên đồng loạt thở dài.
Bọn họ chính là cao thủ bát diệp, đương nhiên rất hiểu sự khó xử trong đó.
“Suy cho cùng… đây vẫn là vấn đề không cách nào giải quyết được.” Lãnh La nói.
“Không đúng.”
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng.
Bốn người lập tức nhìn về phía Lục Châu. Trên vẻ mặt bình tĩnh của Lục Châu mang theo tự tin vô hạn.
“Các ngươi thử suy nghĩ một chút xem.” Lục Châu nhắc nhở.
“Suy nghĩ một chút?”
Giang Ái Kiếm và Minh Thế Nhân gãi đầu muốn tróc da.
Lãnh La và Phan Ly Thiên cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.
Vấn đề này nghĩ kiểu gì đều thấy không có hồi kết.
“Xin Các chủ chỉ rõ!” Lãnh La đứng lên chắp tay nói.
Phan Ly Thiên, Minh Thế Nhân và Giang Ái Kiếm không dám thất lễ, cũng đứng dậy.
Ánh mắt Lục Châu nóng rực nhìn bốn người dưới điện, chậm rãi nói:
“Nếu kim liên hấp thu thọ mệnh… vậy thì cứ chém rụng nó đi.”
“. . .”
Đại điện lại lâm vào yên tĩnh.
Nhưng câu nói đơn giản này đã khiến nội tâm của bốn người cuộn trào như sóng dữ.
Cho dù là người có gần ngàn năm lịch duyệt như Lãnh La và Phan Ly Thiên, hay người trẻ tuổi như Giang Ái Kiếm và Minh Thế Nhân thì vẻ mặt lúc này đều giống hệt nhau.
Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt. “Chờ một chút… để ta thở đã.”
Hắn giơ tay lên vuốt ngực mấy cái mới nói tiếp:
“Lão tiền bối… trảm kim liên chẳng khác nào bản thân bị thương nặng, cũng sẽ mất đi trạng thái đỉnh phong, làm sao có thể tiến vào cửu diệp?”
Bốn người đã quên đi khoảng cách về tuổi tác, hiện tại cả ba người còn lại đều muốn hỏi câu này.
Lục Châu ôn hoà cười một tiếng.
“Vậy cũng sẽ có khả năng trảm kim liên xong vẫn có thể tiếp tục tu luyện.”
Bốn người đều ngơ ngẩn.
Như vậy theo phân tích của Lục Châu, muốn tấn thăng lên cửu diệp sẽ có hai loại phương pháp.
Một là thoả mãn những gì kim liên cần, nhưng phương pháp này cực kỳ gian nan, bởi vì không ai biết rõ kim liên sẽ hấp thu bao nhiêu thọ mệnh, có thể là một ngàn năm, cũng có thể là hai ngàn năm… Đây cũng là nguyên nhân Lục Châu chỉ sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển.
Hai là, phương pháp tu hành trảm kim liên.
Ngữ khí Lục Châu cực kỳ bình tĩnh. “Phương pháp trảm kim liên để tu hành… có ai từng nghĩ tới chưa?”
Bốn người bên dưới thi nhau nuốt nước bọt. Phương pháp tu hành này chưa từng có ai thực hiện.
Bởi vì chưa từng có ai nghiên cứu qua, làm sao có thể khẳng định là không làm được?
“Cửu diệp mà không có kim liên… vậy chỉ có thể xem là chuẩn cửu diệp.” Giang Ái Kiếm nói.
“Dù không có kim liên thì cũng sẽ cao hơn một cảnh giới, dùng cảnh giới và pháp thân đã đủ để đè ép ngươi… Dựa vào những gì vừa suy đoán, độ cao của pháp thân cửu diệp sẽ không thấp hơn mười lăm trượng.” Minh Thế Nhân nói.
Lãnh La và Phan Ly Thiên gật đầu, đồng thời thở dài.
“Hầy… lớn tuổi rồi, không có tư duy sinh động và nhanh nhẹn như thanh niên các ngươi.” Phan Ly Thiên thở dài nói.
Lời này vừa nói ra, Giang Ái Kiếm và Minh Thế Nhân đều nhìn về phía Lục Châu.
Phan Ly Thiên mặt mo đỏ ửng vì ngượng ngùng. Ngươi nói ngươi lớn tuổi, vậy Các chủ là gì?
Thật xấu hổ nha.
Dù thế nào thì buổi thảo luận ngày hôm nay chắc chắn sẽ lật đổ phương thức tu hành trước đây của mọi người.
Lãnh La và Phan Ly Thiên đồng thời khom người:
“Nghe một lời của Các chủ còn hơn đọc sách trăm năm.”
Minh Thế Nhân, Giang Ái Kiếm: “. . .”
Lục Châu hài lòng vuốt râu, gật đầu nói: “Chỉ là suy đoán của lão phu thôi, nếu thật sự muốn làm thử thì nhất định phải thận trọng.”
Bốn người đều khom người thật sâu, hành lễ với Lục Châu.
Bọn họ cũng biết trên đời này không có kế sách vẹn toàn. Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt đối không sử dụng phương pháp trảm kim liên để bước vào cửu diệp.
Cái biện pháp này… thật là rợn người.
Đương nhiên Lục Châu cũng chỉ cung cấp cho bọn họ một hướng suy nghĩ mới. Dù sao thì cũng chẳng có mấy ai dám tự chém rụng kim liên của mình đâu.
Lục Châu có Thẻ Nghịch Chuyển, hắn quyết định tiếp tục tồn trữ, đợi đến khi lên tới bát diệp thì có thể thử xung kích cửu diệp. Hắn sẽ không sử dụng phương pháp trảm kim liên.
Còn về phần trảm kim liên có ảnh hưởng đến những nhân tố khác hay không thì hắn cũng không biết.