Chương 416
Cùng lúc đó, tại lối ra ở Kiếm Khư.
Có một thân ảnh áo quần rách nát tản ra khí tức cực kỳ quỷ dị đang chậm rãi đi ra.
Gã vác một sợi dây thừng lớn trên vai, từng bước một rời khỏi Kiếm Khư… Mà ở đầu kia dây thừng lại buộc một bộ thi thể khô quắt, trên thi thể còn mặc một bộ tăng y cũ nát.
Một giây sau, gã đã xuất hiện trên không cách mặt đất mấy chục trượng.
Toàn thân cáu bẩn của gã được bao bọc bởi một làn hắc vụ, gã đi tới đâu thì cây cối xung quanh héo rũ tới đó.
Cho đến khi rời khỏi khu vực Kiếm Khư gã mới dừng lại.
Có vài tên tu hành giả Phạn Hải cảnh bát mạch từ xa bay tới, khom người hành lễ với gã:
“Bái kiến Chưởng môn! Chưởng môn, ngài… ngài đây là…?”
Thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của Trương Viễn Sơn, đám đệ tử còn sót lại cực kỳ sợ hãi.
Từ khi người Chính Nhất Đạo lưu lạc đào vong đến nay cũng chưa từng thấy ai biến thành bộ dạng như thế này, tốt xấu gì gã cũng còn mấy tên đệ tử đi theo.
Trương Viễn Sơn chậm rãi ngẩng đầu, mở to mắt…
Trong cặp mắt kia chỉ có mỗi băng lãnh âm hàn.
Tay phải gã khẽ nhấc, đầu ngón tay toát ra năng lượng màu tím biến thành những chưởng ấn tím bắn về phía mấy tên đệ tử.
“Chưởng môn ——”
Đám đệ tử không kịp phản ứng đã bị mấy chưởng ấn đó chộp tới nắm lấy cổ, nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Bọn hắn hoảng sợ nhìn Chưởng môn Trương Viễn Sơn của mình, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong nội tâm ngập tràn sợ hãi.
Ngay sau đó, hô hấp của bọn hắn trở nên gấp gáp. Chưởng ấn đang thít chặt lại!
“Chưởng môn, đừng… đừng…”
Đáng tiếc gương mặt Trương Viễn Sơn vẫn cứng ngắc như vỏ cây, không mang theo chút cảm tình nào, trong mắt cũng chỉ có lạnh lùng.
Khí tức trên người đám đệ tử từng chút một bị thân thể Trương Viễn Sơn thu nạp.
Trương Viễn Sơn há cặp môi khô khốc, phun ra hai chữ: “Thật… tốt.”
Rắc!
Rắc!
Chưởng ấn bóp chặt. Đám đệ tử ngoẹo đầu, không còn khí tức.
Năng lượng sinh mệnh trên người bọn hắn không ngừng bị chưởng ấn hấp thu tới khi không còn chút nào, toàn thân trở nên khô quắt xấu xí.
Rốt cuộc chưởng ấn cũng được thu hồi. Những thi thể khô quắt kia rơi xuống đất.
Lúc này, bên tai gã truyền tới một thanh âm trầm thấp: “Đừng lãng phí thời gian với đám mục tiêu nhàm chán.”
Trương Viễn Sơn gật đầu nói: “Được.”
Gã nắm chặt sợi dây thừng, kéo theo bộ thi thể tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa rừng cây rậm rạp.
Không biết qua bao lâu, Trương Viễn Sơn đi tới bên một bờ hồ.
Gã dừng bước, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, lầm bầm trong miệng: “Kim... Đình... Sơn.”
Bên tai vẫn vang lên mệnh lệnh: “Tiếp tục đi tới. Kim Đình Sơn không phải là mục tiêu của ngươi.”
“Được…”
Trương Viễn Sơn lại kéo bộ thi thể đi về nơi xa.
Trùng hợp là, nơi gã hướng tới lại chính là khu vực xuất hiện vòng tròn vu thuật khiến cây cối khô héo… Toàn bộ khu vực khô héo hợp lại thành một con đường…
Thân ảnh gã dần dần tiêu thất.
Trên không trung ở giữa hồ, một người mặc bạch y đang nhìn theo thân ảnh Trương Viễn Sơn đi xa dần, miệng lẩm bẩm: “Khôi lỗi?”
Diệp Thiên Tâm nhìn xuống mặt hồ rồi ngẩng đầu nhìn về phía Kim Đình Sơn.
Trên mặt nàng lộ ra thần sắc do dự.
——————
Sáng hôm sau, bầu trời u ám mang theo vẻ tối tăm khó hiểu.
Trên Thanh Ngọc đàn có một người đang đứng, hai mắt khép hờ, cánh tay ôm một thanh kiếm trước ngực.
“Nhị tiên sinh, người đừng chờ nữa. Địa bàn Chính Nhất Đạo đã thuộc về U Minh Giáo từ lâu. Trương Viễn Sơn có tiếng là nhát như thỏ đế, sao có thể quay về đây chịu chết?” Một đệ tử U Minh Giáo khom người nói.
Ngu Thượng Nhung không mở mắt ra, chỉ khẽ mỉm cười: “Không vội.”
“Chuyện này…”
“Đa tạ ý tốt của ngươi.” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.
Đúng lúc này, trên bầu trời khu rừng rậm cách Thanh Ngọc đàn vài dặm đột nhiên xuất hiện từng đám mây đen.
“Nhị tiên sinh, hình như trời sắp mưa. Giáo chủ đã dặn vãn bối phải tiếp đón ngài cho tốt.”
Tên đệ tử kia cảm thấy Kiếm Ma trong truyền thuyết thật bình dị gần gũi, nếu hắn khách sáo một chút biết đâu sẽ có thể làm bằng hữu với người ta, sau này ra ngoài hành tẩu giang hồ cũng có thể ngửa mặt mà nói mình có quen biết Kiếm Ma, thật là hãnh diện biết bao nhiêu.
“Lui ra sau.”
“A?”
Ngu Thượng Nhung không quay đầu lại, chỉ khẽ nhíu mày. Sau lưng hắn đột nhiên bắn ra một cỗ cương khí.
Ầm!
Cỗ cương khí va chạm với tên đệ tử U Minh Giáo khiến hắn bị chấn bay ngược ra sau, văng ra khỏi Thanh Ngọc đàn.
Trong khoảnh khắc bị chấn bay, tên đệ tử đã hiểu ra rất nhiều điều. Quả nhiên Giáo chủ nói không sai, nhị tiên sinh quả thật là người ngoài ấm trong lạnh, cực kỳ đáng sợ…
Ngu Thượng Nhung mở mắt nhìn về phía khu vực rừng rậm. Trường Sinh Kiếm trong tay hắn xuất hiện rung động khe khẽ.
Hắn không hề sợ hãi hay lo lắng mà ngược lại, khoé miệng còn cong lên thành một nụ cười: “Cường địch?”
Trường Sinh Kiếm rung lên như thể có cùng suy nghĩ với chủ nhân.
“Loại đối thủ như vậy… mới thú vị.”
Hắn thích khiêu chiến, thích cường địch.
Từ khi đi tìm giết đám người có tên trên danh sách, hắn cảm thấy cực kỳ buồn chán. Cái đám gọi là cao thủ danh môn chính đạo này yếu đến mức hắn chẳng muốn ngó tới.
Mà năng lượng quỷ dị ba động trong khu rừng trước mặt lại khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.
Cả một khu rừng đột nhiên trở nên khô héo, lá cây rụng hết.
Rốt cuộc Ngu Thượng Nhung cũng nhìn thấy Trương Viễn Sơn bẩn thỉu áo quần tả tơi kéo trên vai một sợi dây thừng đang đến gần.
Chỉ sau mấy hơi thở, gã đã băng qua khu vực rừng rậm mà đến Thanh Ngọc đàn.
Ngu Thượng Nhung nhíu mày nhìn cảnh tượng quỷ dị này. Thử tưởng tượng một chút, ở một nơi xung quanh không có ai lại xuất hiện một gã bẩn thỉu như quái vật kéo theo bộ thi thể khô quắt…
Đúng lúc này, gã bẩn thỉu ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung trên không trung.
“Ngu.. Thượng.. Nhung, chúng ta… lại… gặp, mặt…”
Ngữ khí gã rất chậm.
“Trương Viễn Sơn?” Ngu Thượng Nhung không ngờ Trương Viễn Sơn lại biến thành cái dạng này, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“Ngươi, muốn, giết, ta…”
“Phàm là những người có tên trên danh sách đều là vong hồn dưới kiếm.” Ngu Thượng Nhung không sợ hãi vẻ ngoài của hắn, vẫn vân đạm phong khinh đáp.
“Được.”
Trương Viễn Sơn phun ra một chữ, tròng mắt không ngừng chuyển động.
Sau khi nói xong, gã vẫn đứng yên tại chỗ, tưa như đang chuẩn bị thứ gì.
Ngu Thượng Nhung cảm nhận được năng lượng ba động đầy quỷ dị trên người gã, khẽ nở nụ cười:
“Thú vị.”
Tay phải hắn cầm lấy Trường Sinh Kiếm, ngón tay cái đẩy nhẹ.
Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, kiếm ý vô ngân!
Trước mặt Ngu Thượng Nhung hình thành mấy đạo kiếm cương xoay tròn quanh Trường Sinh Kiếm rồi bắn xuống bên dưới.
Đây chỉ là một chiêu thăm dò, kiếm chiêu không hề cường đại.
Vù vù!
Mấy đạo kiếm cương đồng thời hội tụ, xạ kích về phía Trương Viễn Sơn.
Trương Viễn Sơn vẫn không hề nhúc nhích.
Phanh phanh phanh!
Kiếm cương nện vào thân thể gã rồi tiêu tán.
Không có gì xảy ra.
Ngu Thượng Nhung đứng từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nói: “Vu thuật?”
“Có, chút, nhãn, lực…” Trương Viễn Sơn cảm nhận được năng lượng cường đại trong cơ thể mình, nhưng gã vẫn không xuất thủ.
Gã có từ hai đến ba lần ra tay. Cho nên gã nhất định phải bắt lấy cơ hội tốt để đánh giết Ngu Thượng Nhung.
Trường Sinh Kiếm bay về lơ lửng trước người, Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua thanh kiếm tuỳ thân rồi nói:
“Chỉ mong ngươi có thể làm cho thanh kiếm này hài lòng.”
Nói xong, hắn điểm nhẹ mũi chân, từ trên không trung đột nhiên lao vụt xuống.